Tác giả: Luna Huang
Trời sắp sang thu cũng không nóng như trước nữa Vân Du ngồi trong viện chơi xích đu. Rừng hoa mạn châu sa nàng trồng cũng sắp úa tàn rồi.
Lúc đầu nàng quyết chọn nó là bởi vì cho dù có cùng một gốc rễ nhưng hoa và lá của mạn châu sa vĩnh viễn không gặp nhau. Nàng cũng hy vọng mình cũng Lãnh Thiên Hạo có thể như vậy.
Lãnh Thiên Hàn bước vào viện đến trước mặt nàng trách móc nhưng miệng vẫn treo nụ cười đầy hài lòng: "Du Du giấu ta quả thật là rất vất vả nhỉ."
Vân Du quay sang mỉm cười: "Ngũ ca, Tĩnh ca ca sớm. Thật ra muội cũng chẳng muốn giấu ngũ ca đâu. Do muội muốn hai người tự nói cùng nhau kia."
Nữ nhân bạch y mỉm cười nhìn nàng: "Vương gia đừng trách Du Du nữa. Muội ấy cũng không muốn mà." Nàng đương nhiên là giúp Vân Du rồi.
"Muội còn gọi là Tĩnh ca ca sao?" Lãnh Thiên Hàn bước đến dùng ngọc phiến gõ đầu Vân Du.
Vân Du ôm đầu bĩu môi nói: "Đợi ngũ ca thành thân muội liền không gọi như thế nữa. Tại sao lúc nào ngũ ca cũng gõ đầu muội thế?"
Rõ ràng do hắn đầu đất không nhận ra giờ quay sang trách nàng. Xem ra hắn cùng Lãnh Thiên hạo không cần xét nghiệm DNA cũng biết là huynh đệ rội. Đầu đất y như nhau.
"Do muội gạt ta." Hắn bịa đại lý do nói lấy lệ.
Vân Du liền nhắc nhở: "Ngũ ca khi nào hồi kinh xin chiếu chỉ tứ hôn?"
"Ta quên chuyện này mất." Hắn tự vỗ đầu mình.
Vân Du liền mát mẻ hắn: "Ngũ ca sắp giống như tiểu Huyền Huyền rồi đấy!" Đi đâu cũng không cần mang theo đầu.
Lãnh Thiên Hàn nghe đến Lãnh Thiên Huyền liền cảm thấy buồn cười. Lúc thất Vương phi vừa vào cửa đã tống khứ hai nha hoàn thông phòng của hắn ra khỏi phủ. Hắn vì chuyện này mà chạy đến tìm thái phi khóc lóc van xin.
Thái phi không đồng ý cho hắn hưu thê hắn liền mang tổ huấn ra để cáo trạng. Thái phi đã tâm tâm niệm niệm chọn thê tử hung hãn cho hắn vi phi để chỉnh đốn hắn há có thể để cho hắn muốn hưu là hưu. Cho nên đến bây giờ Lãnh Thiên Huyền vẫn chỉ có mỗi một chính phi.
Thái Thanh Thúy liền hỏi: "Tiểu Huyền Huyền là ai?"
Vân Du sợ thân phận bại lộ liền không trả lời mà đưa tay kéo Thái Thanh Thúy đi chơi. Lãnh Thiên Hàn cũng không dám nói gì thêm mà nhìn theo bóng lưng của hai người đi ngày một xa cười đến mãn nguyện.
Sau đó hai hôm Lãnh Thiên Hàn hồi kinh xin chiếu chỉ tứ hôn. Trước khi đi hắn còn dặn dò rất nhiều điều: "Du Du ở trong phủ phải ngoan ngoãn nghe lời quản gia cùng Thanh nhi, không được phép đến hầm băng ngủ, không được nghịch phá đồ trưng bày, Không được phép tiến vào trù phòng, không được chạy ra ngoài một mình, không được........."
Vô số từ "không được" bay ra khỏi miệng Lãnh Thiên Hàn khiến Vân Du và Thái Thanh Thúy đồng loạt nhìn nhau ngao ngán.
Thái Thanh Thúy: Gả cho hắn rồi có bị nhốt luôn trong sương phòng không được thấy mặt trời không?
Vân Du: Giờ đã hiểu tại sao ngũ ca lại độc thân đến giờ này rồi. Nếu không phát sinh cái hôn kia thập phần ngũ ca sẽ cô độc đến già.
Mỗi ngày Thái Thanh Thúy đều đến phủ bồi Vân Du chơi đùa. Hạ nhân trong phủ sớm xem nàng ta là nữ chủ nhân rồi nên cũng rất nể trọng.
Một hôm Thái Thanh Thúy nói với Vân Du: "Vài tháng nữa sẽ đến mùa đông không biết trong quân doanh có đủ lương thực, dược liệu, y phục không. Ta muốn tổ chức quyên góp tiếp tế cho binh sĩ, Du Du thấy thế nào?"
"Ân!" Vân Du hời hợt đáp: "Vậy thì tỷ cứ làm đi." Chuyện này cũng chẳng liên quan đến nàng. Không phải vì nàng lãnh huyết mà là nếu nàng nhúng ta vào tình cảm lại phát sinh lung tung thì biết làm sao. Nàng đau một lần là quá đủ rồi. Khó khăn lắm mới quên được nên nàng không muốn nhắc đến nữa.
Thái Thanh Thúy bừng bừng khí thế: "Ta muốn muội cùng ta quyên góp." Nàng thấy Lãnh Thiên Hàn rất để tấm đến chuyện của Lãnh Thiên Hạo, hắn luôn mang ra để nói cùng Vân Du nhưng Vân Du lại bạy ra vẻ thờ ơ không màng đến, đây là vì sao?
Nhìn bộ dạng không đạt được mục đích là không buông tha của Thái Thanh Thúy, Vân Du miễn cưỡng chấp nhận. Nàng đưa ra kinh nghiệm của bản thân khi ở quân doanh hai năm:
"Theo muội ở quân doanh binh sĩ cần nhất là y phục. Bởi bọn họ đều là nam nhân nên không biết may vá. Ngoài lương thực và y dược ra thì có thêm y phục may sẵn thì càng tốt."
Thái Thanh Thúy thấy nàng nói có đạo lý nên cũng đáp ứng.
Sau khi phát động phòng trào quyên góp, dân chúng ở Hàng châu nhiệt liệt ủng hộ nên số lượng đồ quyên góp tăng lên rất nhiều. Các tú phường đều ngừng nhận may y phục mà tập trung may cho binh tướng ở đông nam.
Ngạc nhiên hơn cả đó là Triệu Chí Dương và đám bằng hữu của hắn. Bọn họ đem luôn nha hoàn tú nương trong phủ ra giúp may y phục. Nhớ đó mà Vân Du cũng có thiện cảm với họ hơn.
Triệu Chí Dương nhìn Thái Thanh Thúy thầm thán: "Hóa ra Thái công tử mà ta xem là huynh đệ cư nhiên lại là nữ nhân."
Thái Thanh Thúy đỏ mặt mỉm cười: "Ta cũng là bất đắc dĩ thôi."
Thái Thanh Thúy vốn từ nhỏ thích buôn bán như ca ca đáng tiếc lại là nữ nhi. Thái lão gia, Thái phu nhân phản đối không thành công liền bảo nếu có thể khuân vác như nam nhân liền để nàng ta ra phụ giúp. Sau đó nàng ta ra sức học tập ca ca nên được chấp nhận.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Cuối cùng Lãnh Thiên Hàn cũng trở về. Vừa bước xuống xe ngựa hắn đã tìm Vân Du khoe khoan.
"Du Du, muội xem nè đây là chiếu chỉ tứ hôn đấy. Thái hậu và mẫu phi bảo ta đưa Thanh nhi hồi kinh tổ chức hôn lễ nhưng ta sợ muội ở đây một mình tịch mịch nên đã từ chối rồi."
Nàng mới không có tịch mịch đâu. Bất quá cũng có người quan tâm đến nàng không như ở hiện đại. Không biết
nàng đột ngột ra đi như vậy còn ai nhớ đến nàng không. Nàng lại thêm cảm thấy ấm áp trong lòng vì Lãnh Thiên Hàn thực sự xem nàng như người thân a.
Lãnh Thiên Hàn đem thêm vài thứ ra cho nàng xem: "Giá y – giá bào và mũ phượng là làm một lượt lúc muội cùng lục đệ thành thân đấy. Thái hậu bảo khi nào hồi kinh mới có lễ vật. Mẫu phi tặng một bộ trâm mẫu đơn cho Thanh nhi. Hoàng thượng và hoàng hậu ban nhiều thứ quá ta không tiện mang đến đây cho muội xem."
Tay hắn cũng không quên đưa cho nàng một tờ đơn viết rất nhiều lễ vật trân quý bên trong. Vân Du bận nhìn bộ trâm vàng nên không màn đến những lễ vật được viết trên giấy kia.
Vân Du thấy hắn cao hứng như vậy liền mang chuyện quyên góp kể cho hắn nghe. Nhưng nàng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện bản thân cũng có tham gia.
Lãnh Thiên Hàn lại mắng nàng vô tâm: "Thanh nhi còn biết quan tâm đến lục đệ thế mà muội thân là thê tử lại vô tâm như vậy. Đến cùng là muội đang nghĩ gì?"
Trên danh nghĩa nàng vẫn còn là thê tử của Lãnh Thiên Hạo nên nàng cũng chẳng buồn phản bác chuyện này. Bất quá nàng không muốn nghe thấy từ đó a. Tuy hiện nàng không thấy đau lòng nữa nhưng vẫn còn buồn phiền cùng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn khi có người nhắc đến.
Vân Du bĩu môi nhưng trong mắt lại không có chút cảm xúc nào: "Muội đang nghĩ tại sao ngũ ca lại bắt muội phải quan tâm đến hắn."
Lãnh Thiên Hàn hít sâu rồi thở mạnh ra điều hòa nộ khí trong người: "Lục đệ ở quân doanh nguy hiểm còn chưa rõ sống chết sao muội lại vô tâm như vậy. Ở đó nếu sơ suất một chút cũng sẽ bỏ mạng đấy." Nàng cùng từng ở quân doanh một thời gia, cũng từng suýt mất mạng cơ mà, vì sao lại có thái độ thờ ơ như vậy.
Nàng ở quân doanh cùng Lãnh Thiên Hạo hai năm ngoại trừ vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà bị thương ra thì chưa từng thấy hắn bị thương nữa. Hắn khỏe như trâu, bệnh còn không có đừng nói đến mất mạng. Lãnh Thiên Hàn đúng là phóng đại sự thật mà.
Vân Du lại bày bán vẻ ủy khuất của mình: "Muội vẫn còn nhỏ thế mà ngũ ca lại bắt muội phải quan tâm người này người nọ. Tim muội bị bạc cùng nam sủng chiếm hết rồi không còn chỗ trống cho ai nữa đâu."
"Ta khi nào bảo muội quan tâm người này người nọ" Còn dám nhắc đến sủng nam nữa cơ đấy, hắn thở dài: "Ta là bảo muội quan tâm..."
Không đợi hắn nói hết Vân Du đã đứng bật dậy nói: "Muội đi chơi đây. Ngũ ca ra ngoài nhớ giúp muội đóng cửa nhé." Nói xong nàng chạy một mạch ra ngoài không hề nhìn lại. Muốn nàng lại đau lòng sao, nằm mộng!
Lãnh Thiên Hàn bất lực cũng ra ngoài tìm Thái Thanh Thúy.
Lễ quyên góp vẫn tiếp tục diễn ra nhưng Vân Du không còn xuất hiện nữa. Nàng còn nói cùng Thái Thanh Thúy không cho nàng ta nói với Lãnh Thiên Hàn chuyện này có sự nhúng tay của nàng. Thái Thanh Thúy cũng bận rộn liền đáp ứng không hề hỏi đến lý do.
Lại mấy hôm, Vân Du bận rộn cùng Lãnh Thiên Hàn chuẩn bị sính lễ đưa đến Thái gia. Xong lại đến trang trí phủ và phân phó hạ nhân chuẩn bị tân phòng.
Lãnh Thiên Hàn gửi một lá thư theo đoàn người đến đông nam tiếp tế. Trong thư thông báo hỉ sự và tình hình của Vân Du trong thời gian gần đây. Đương nhiên không có viết chuyện Vân Du vô tâm vào bên trong.
Lãnh Thiên Hàn nói Lãnh Thiên Hạo đang đánh giặc không nên tổ chức hôn lễ quá xa hoa. Nhưng nếu tổ chức quá tùy tiện thì ủy khuất thê tử chưa vào cửa là Thanh nhi của hắn. Nên hôn lễ của hắn tổ chức không lớn không nhỏ.
Thái Thanh Thúy cũng vui vẻ đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là một hôn lễ thôi quan trọng hơn hết là lời hứa của Lãnh Thiên Hàn với nàng ta.
Thái gia không ai có ý kiến gì. Một là Lãnh Thiên Hàn là Vương gia, hai là lý do hắn đưa ra rất hợp lý. Sính lễ cũng rất hậu hĩnh.
Đến ngày đón dâu, cũng y như lúc lục Vương phủ tổ chức đại hôn vậy. Vân Du ở lại trong phủ đợi Lãnh Thiên Hàn đón Thái Thanh Thúy. Tội nghiệp quản gia không những chạy tới chạy lui đón khách nhân còn phải dành một con mắt ra để xem Vân Du đang ở đâu khi có người hỏi sẽ biết trả lời. Tiệc rượu kéo dài đến tận khuya.
Đám hoàng thương đến dự đầy đủ nhưng không ai dám náo tân phòng. Tâm trạng của Vân Du hôm nay không được tốt nên nàng cũng chẳng thèm nháo mà một mình trở về viện.
Hôn lễ này khiến nàng nhớ mọi người ở kinh thành nhất là Lệ chi. Đêm tân hôn chỉ có một thế mà Ưng Đại Vệ lại bị lôi đi kiểm quân. Không biết bọn họ ở kinh thành có khỏe không? Lãnh Tâm đã bớt cứng đầu chưa? Đã thành thân chưa?