Tác giả: Luna Huang
Sau đại hôn, Lãnh Thiên Hàn sợ nương tử cực nhọc liền không cho Thái Thanh Thúy quản lý sổ sách trong phủ. Chơi cùng Vân Du mãi cũng chán thế là một hôm Thái Thanh Thúy đột nhiên tuyên bố:
"Thiếp sẽ vào bếp làm vài món đãi hai người."
Lãnh Thiên Hàn cùng Vân Du sáng mắt chờ đợi trù nghệ của Thái Thanh Thúy. Nàng ta đuổi hết mọi người trong trù phòng ra ngoài mà lại bảo Vân Du vào giúp. Không chờ Vân Du phản ứng Lãnh Thiên Hàn là người đầu tiên nhanh miệng phản đối:
"Không được. Du Du còn nhỏ không thể vào trù phòng." Hắn vẫn còn cay cú chuyện đốt trù phòng.
Vân Du bày ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Tẩu tẩu nên nghe theo ngũ ca." Ánh mắt thập phần luyến tiếc khiến người không thể trách dù chỉ nửa chữ.
Thái Thanh Thúy bất đắc dĩ một mình tự vào trù phòng. Nàng ta vừa đi khuất Vân Du đã quay sang Lãnh Thiên Hàn ôm quyền:
"Đa tạ ngũ ca đã ra tay tương trợ." Nàng vốn còn định tiếp tục nói dối cơ.
Hai người ngồi ở hoa viên đánh cờ chờ đợi bữa cơm đầu tiên của Thái Thanh Thúy. Lát sau Vân Du nhăn mặt nói:
"Tẩu tẩu làm gì lâu thế? Muội đói bụng lắm rồi!" Giờ này đã quá giờ cơm rồi còn đâu.
Lãnh Thiên Hàn hắc một hơi mạnh: "Ta làm sao biết được. Nãy giờ ta ngồi đây cùng muội cơ mà." Bụng hắn cũng đánh trống liên tục nãy giờ đây này.
Thấy Vân Du ôm bụng liên tục nhìn phương hướng trù phòng, hắn liền nói: "Để ta xuống đó xem sao!"
Vân Du cao hứng vẫy tay tiễn hắn: "Ngũ ca đi sớm về sớm, thứ lỗi muội không thể tiễn xa." Sau đó nàng ngồi run đùi vui vẻ ngâm một khúc nhạc trong khi chờ đợi kết quả.
Không lâu sau Lãnh Thiên Hàn mang khuôn mặt đen thui quay về sinh khí nói: "Nàng không cho ta vào trong."
Thế là cả hai ở hoa viên thở dài tiếp tục uống trà chống đói.
Lát sau hạ nhân đến thông báo cơm đã được dọn lên hai người liền chạy nhanh đến phòng ăn cứ như thấy được đóm lửa đêm đông vậy. Vừa bước vào đã thấy Thái Thanh Thúy người ướt đẫm mồ hôi cười với hai người.
Lãnh Thiên Hàn đau lòng giúp nàng ta lâu mồ hôi: "Sau này cứ để hạ nhân làm đừng tự mình làm nữa."
"Thiếp muốn chính tay nấu cho chàng ăn." Thái Thanh Thúy xấu hổ nói.
Lãnh Thiên Hàn đắc ý quay sang Vân Du đang hóa đá bên cạnh. Hắn nhìn theo ánh nhìn của nàng rồi đưa tay chỉ một món đen thui không nhận dạng được:
"Đây là món gì?"
Thái Thanh Thúy cười ngượng nói: "Đây là rau xào a. Nhưng hơi quá lửa nên mới đen như vậy." Nói xong nàng ta mang đi cho hạ nhân đem xuống.
"Do thiếp từ nhỏ chưa từng...nên..." Nàng cắn môi phân trần rồi nắm lấy tay Lãnh Thiên Hàn hứa hẹn: "Thiếp sẽ cố gắng học hỏi lần sau nhất định sẽ tốt hơn."
Lãnh Thiên Hàn cười như mếu. Hắn không mong sẽ có lần sau đâu. Vẫn là để nương tử của hắn hảo hảo chơi cùng Vân Du không bao giờ nhớ đến chuyện bước vào trù phòng nấu cho mình ăn nữa mới là đúng.
Vân Du xốc lại tinh thần rồi ngồi xuống nhìn mấy món trên bàn. Đáng lẽ có bảy món một canh nhưng đã mang hết một món xuống rồi nên chỉ còn sáu món thôi.
Thái Thanh Thúy cũng cùng Lãnh Thiên Hàn ngồi xuống. Nàng ta nhanh tay gắp một món cho vào chén của Lãnh Thiên Hàn: "Chàng ăn thử món bánh cảo đi."
Lãnh Thiên Hàn nuốt một ngụm nước bọt nhìn cái thứ gọi là bánh cảo trong chén. Mặt hắn lúc này cứ như tử tù sắp bị mang ra pháp trường vậy nhưng vẫy cố gắng nặn ra một nụ cười.
Vân Du bên cạnh có ý tốt nhắc nhở: "Ngũ ca còn không mau ăn đi. Đây là tâm ý của ngũ tẩu đấy." Nếu là còn bày sắc mặt kia mà không ăn nhất định có ngươi tan vỡ lòng a.
Lãnh Thiên Hàn quay sang nhìn Thái Thanh Thúy đang mắt sáng rực cười tươi tắn chờ nhận xét của hắn liền không nỡ từ chối. Thế là hắn nhắm mắt bỏ vào miệng nhai vài cái qua loa rồi nuốt xuống bụng miệng còn không quên khen: "Ngon!"
Thái Thanh Thúy cười tươi cầm đũa định gắp một miếng vào chén của mình thì Lãnh Thiên Hàn ôm cả đĩa tuyên bố: "Đây là của ta, nàng ăn món khác đi."
Nói xong hắn ăn lấy ăn để không chừa lại miếng nào. Vân Du nhìn thấy gương mặt khổ sở kia liền thầm than trong bụng: Ngũ ca cả đời yêu các món ăn ngon. Đầu bếp không nổi tiếng làm cũng không thèm nhìn lấy một mắt thế mà giờ đây........ai da, có ai lấy thê tử mà khổ như huynh ấy không?
(Luna: Có a, còn có Lãnh Thiên Hạo)
Thái Thanh Thúy thấy Lãnh Thiên Hàn ra sức ăn trong lòng liền ấm áp miệng cũng cươi tươi. Nàng ta thấy Vân Du cũng đang nhìn Lãnh Thiên Hàn liền nghĩ Vân Du cũng đói nên múc một muỗng để vào chén của Vân Du miệng cũng không quên giải thích còn tặng thêm nụ cười tươi tắn: "Du Du cũng dùng đi. Đây là đậu hũ đấy."
Vân Du nhìn xuống cái món đỏ rực nát bét trong chén liền cảm thấy tử thần đứng ngay phía sau lưng của mình. Nàng cười tươi cầm đũa nói: "Để muội thử món khác trước."
Nhìn qua nhìn lại chỉ có món cá chưng nấm đông cô và canh gà là nguyên vẹn. Thế là nàng quyết định ăn cá. Vừa đưa đũa đến gấp thịt cá thì máu tươi chảy ra.
Vân Du hét thất thanh: "Cá còn sống!"
Thái Thanh Thúy lại cười gượng: "Có lẽ chưng chưa đủ lửa. Muội dùng món khác đi."
Thế là Vân Du lại nhìn món đậu hũ bên trong chén của mình. Lúc này thì nàng đã hiểu được cảm giác của Lãnh Thiên Hàn lúc nãy. Nàng nhìn sang hắn cầu cứu.
Lãnh Thiên Hàn liên tục ra hiệu nhưng khổ nỗi đầu óc nàng không được thông minh cho lắm nên chẳng thể hiểu được. Thế là nuốt nước bọt cho đậu hũ vào miệng cố sống chết nuốt xuống.
"Cay, cay quá!" Vân Du đứng bật dậy nhảy đành đạch còn tôm tươi trong lưới.
Lãnh Thiên Hàn lo lắng đứng lên hỏi: "Muội sao rồi?" Hắn đã bảo nàng cũng vờ múc một muỗng để qua chén hắn cho hắn thử trước cơ mà. Với tài trí của nàng không lẽ nói không ra câu "để ngũ ca thử trước" hay sao?
Thái Thanh Thúy nhanh tay đưa cho nàng một chén nước. Vân Du cầm lấy uống hết rồi thở dốc: "Cũng may nhờ chén nước đường của tẩu tẩu nên không sao, không sao rồi."
"Ta đưa canh gà cho muội cơ mà." Thái Thanh Thúy ngây ngô liền nói, trên bàn đâu có nước đường đâu.
Vân Du hổn hển mếu máo nói: "Có lẽ do cay quá nên mất vị giác rồi. Tự nhiên muội thấy đầu óc choáng váng quá, tẩu tẩu đưa muội về viện nghỉ ngơi đi."
Tay nàng kéo Thái Thanh Thúy nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nàng còn không quên quay lại ra hiệu cho Lãnh Thiên Hàn thu dọn tàn cuộc.
Sau khi hai người đi khuất Lãnh Thiên Hàn lấy muỗng thử món canh gà bị Vân Du ví như nước đường trên bàn. Quả là nước đường mà, vị tanh của gà còn chưa được khử nữa. Hắn thở dài ngao ngán liền cho người mang thức ăn đổ đi.
Kết quả: Lãnh Thiên Hàn thượng thổ hạ tả nằm liệt giường mấy ngày. Hắn thề không để nương tử nhà mình đến gần trù phòng nữa. Vân Du cay đến nỗi môi sưng gần nửa ngày.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Một hôm rảnh rỗi, nhân dịp buổi chiều mát mẻ Lãnh Thiên Hàn mang Vân Du cùng Thái Thanh Thúy ra ngoài thành thả diều. Hai người kịch liệt phản đối vì cả hai điều qua lứa tuổi chơi thả diều rồi.
Đáng tiếc Lãnh Thiên Hàn lại khăng khăng một mực làm thế ý mình bức hai người đi cùng. Nữ nhi ai lại không thích thả diều cơ chứ, hắn là thấy hai người, một là ở quân doanh hai năm không được thả diều, một là quanh năm bận rộn kinh doanh của gia đình không chơi thả diều nên mới đưa ra quyết định này. Hắn tin chắc sau hôm nay hai người sẽ thích loại hình trò chơi này.
Hiện hai người đang mang khuôn mặt không thần sắc cầm lấy dây nhìn Lãnh Thiên Hàn một mình vật vã với hai con diều.
Lãnh Thiên Hàn tuy thương nương tử nhưng vẫn phải lo cho Vân Du trước vì nàng còn nhỏ. Thế là hắn cầm lấy con diều to hình cá vàng của Vân du chạy vòng vòng. Lát sau lại cầm lấy diều to hình con bướm của Thái Thanh Thúy chạy đến không đủ oxi để thở, nhưng miệng vẫn hô to rằng trò này rất vui. Hai người chỉ ậm ự ứng cho qua chuyện mặc kệ hắn nói gì, làm gì cũng cảm thấy không có hứng thú.
Khi hai con diều to lớn bay lượn trên bầu trời xanh hắn mới bước đến bên hai người chỉ tay lên còn diều cười ha hả hỏi: "Hai người chơi có vui không?"
Thái Thanh Thúy không đành lòng liền nói "Vui lắm" rồi lấy khăn tay giúp hắn lau mồ hôi.
"Ngũ ca chơi có vui không?" Vân Du liền mát mẻ hắn một phen.
Trán của Lãnh Thiên Hàn rơi xuống vô số vạch đen. Rõ ràng thấy hắn thở như người sắp
đứt hơi thế mà còn hỏi được câu đó. Vân Du là cố tình đi? Đến cùng Lãnh Thiên Hạo cùng đám binh tướng ở quân doanh là cùng nàng chơi thứ gì?
Không biết là do số hắn xui xẻo hay là do lão thiên gia không muốn bọn họ chơi thả diều mà diều của Vân Du và Thái Thanh Thúy thay phiên nhau rơi xuống. Lãnh Thiên Hàn lại phải cầm diều chạy vòng vòng.
Sau một ngày mệt mỏi Lãnh Thiên Hàn thề không bao giờ đưa họ đi thả diều nữa.
Kết quả: Vân du và Thái Thanh Thúy không hưởng ứng phong trào nên không hề tốn chút sức lực nào. Lãnh Thiên Hàn bị xoay như chong chóng, mệt đến nỗi ngủ liền cả một ngày không hề tỉnh lại.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Một hôm khác, Vân Du cùng Thái Thanh Thúy cùng ngồi trong lương viện nhìn nhau thở dài vì không có trò chơi.
Thái Thanh Thúy kể nàng nghe chuyện lúc trước nàng ta vẫn nam trang đi bàn chuyện làm ăn với khách. Vân Du liền thắc mắc:
"Tẩu tẩu đã từng vào thanh lâu chưa?" Chẳng phải cứ nữ nhân vẫn nam trang là đến thanh lâu chơi sao? Chưa kể đám nam nhân háo sắc rất thích đến thanh lâu bàn chuyện làm ăn thuận tiện công khai ôm ấp nữ nhân.
Nàng ta thở dài: "Ta cũng muốn đến đó xem thử lắm đáng tiếc mỗi lần khách hẹn đến đó bàn chuyện làm ăn ca ca và phụ thân lại không cho ta đi."
Nói xong cả hai cùng nhìn nhau mắt phát hỏa quang hồi lâu rồi chụm đầu vào nhau bàn bạc kế hoạch sau đó trên môi nở một cười nham hiểm.
Thế là đợi Lãnh Thiên Hàn ra ngoài rồi hai người vẫn nam trang xuất phủ. Vân Du mặc y phục lúc trước của Thái Thanh Thúy lúc trước nên rất vừa người.
Thái Thanh Thúy véo gò má của nàng khen ngợi: "Du Du rất soái a!"
"Cũng không bằng được tẩu tẩu mà." Nàng rất ý thứ được nhan sắc của mình. Chỉ cần năm năm nữa thì dung mạo xấu xí ở hiện đại rất nhanh đeo bám nàng đến cổ đại. Nghĩ tới là thấy tâm như bị treo một tảng đá to.
Cả hai đến thanh lâu lấy lý do Vân Du sắp đến tuổi thanh gia lập thất nên đến học hỏi. Không những các kỹ nữ mà ma ma cũng rất thích một tên tiểu thịt tươi chưa hiểu chuyện như nàng.
Bọn họ liên tục véo má của nàng đến đỏ miệng liên tục huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất khiến sắc đỏ từ mặt của cả hai nhuộm đến tai rồi xuống cổ. Trong đầu cùng hiện lên câu "hóa ra là như vậy".
Ma ma mở cửa tiến vào hỏi: "Thế nào?"
Không biết xui xẻo thế nào mà Lãnh Thiên Hàn trùng hợp bước ngang qua nhìn thấy liền bước vào mang theo nụ cười sắc lẹm như dao. Vân Du và Thái Thanh Thúy nhìn nhau nuốt xuống ngụm nước bọt rồi bị áp giải về phủ mắng cho một trận rồi cấm túc một tuần trong viện xám hối tội lỗi.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Một buổi tối lãng mạn, Vân Du, Thái Thanh Thúy cùng Lãnh Thiên Hàn ngồi thuyền hoa ngắm cảnh.
Thái Thanh thuy chăm chú nhìn nàng rồi nói: "Du Du cũng mười ba tuổi rồi. Muội đã có hứa hôn với ai chưa?" Dù gì thì cũng là thân phận quận chúa a.
Vân Du cười ha hả xua xua tay: "Ai mà dám hứa hôn với muội" tên đó nhất định là gan to hơn trời rồi.
Thái Thanh Thúy liền quay sang nói với Lãnh Thiên Hàn: "Thiên Hàn, hay là chúng ta tìm cho Du Du một mối hôn sự tốt được không?" Lấy tính tình này của Vân Du có lẽ sẽ không thích hợp với đám nam nhân ở kinh thành luôn thích nữ nhân đoan trang đâu. Vẫn là hợp với gia đình thương gia.
Lãnh Thiên Hàn liền ho khan liên tục. Nàng ta hốt hoảng giúp hắn vuốt lưng: "Chàng làm sao vậy?"
Vân Du bình thản thay Lãnh Thiên Hàn giải thích: "Do ngũ ca không muốn xa muội nên mới có phản ứng như vậy đấy. Ngũ ca có phải muốn nuôi muội cả đời không?" Nàng mới không dám động tâm nữa đâu. Đau lòng một lần là quá đủ rồi, khó khăn lắm mới hồi phục cơ mà.
Nàng là đệ muội của hắn làm sao hắn có thể nuôi nàng cả đời được. Đợi Lãnh Thiên Hạo thẳng trận trở về nàng phải rời đi rồi.
Lãnh Thiên Hàn không trả lời Vân Du mà hỏi Thái Thanh Thúy: "Sao nàng lại nghĩ đến chuyện này?" Hắn đã hứa với Vân Du không tiếc lộ thân phận của nàng nên không dám nói với Thái Thanh Thúy. Hắn vốn định để Vân Du tự nói nhưng không ngờ nàng cũng không nói.
"Nếu để Du Du trưởng thành mới tìm thì e rằng rất khó phối hôn sự. Chẳng lẽ chàng không muốn Du Du có phu quân chăm sóc sao?" Thái Thanh Thúy thắc mắc liền nói.
Lãnh Thiên Hàn á khẩu nhìn Vân Du. Hắn nên nói cho Thái Thanh Thúy biết thân phận của Vân Du không?
Vân Du nhàn nhạt trách móc: "Tẩu tẩu gả cho ngũ ca rồi nên đã quên mất lúc trước bản thân vì sao mà kéo dài hôn sự không chịu gả rồi."
Thái Thanh Thúy đỏ mặt cúi đầu. Nàng ta cũng thật sự quên mất a: "Du Du cũng không thích nam nhân tam thê tứ thiếp sao?"
"Ân!" Vân Du gật đầu. Phàm là nữ nhân ai mà thích mấy cái chuyện lợi người hại mình này cơ chứ.
Thế là chuyện hôn sự của Vân Du tạm thời được quên mất. Cả hai cùng nói xấu đám nam nhân hoa tâm trong thiên hạ. Hai người mang hết đám nam nhân vô lương tâm từ đầu ngõ đến cuối phố Hàng Châu ra mắng một lượt.
Lãnh Thiên Hàn bất đắc dĩ ngồi nghe. Nói thế khác nào nói xấu hoàng thất đâu. Kẻ bị chỉ trích nhiều nhất chính là hoàng thượng nữa cơ.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang-----------
Một hôm, Thái Thanh Thúy kéo Vân Du dọn kho trong phủ. Do lúc trước khuân vác đã quen nên không cần hạ nhân giúp đỡ. Vân Du thông minh tự mang theo khăn bịt mặt.
Lãnh Thiên Hàn rất thích sưu tập đồ trân quý nên trong kho có rất nhiều đồ. Có một số ở trong cùng không được dọn dẹp đến nên phủ đầy bụi.
Thái Thanh Thúy tay ôm một hộp gấm to bên trong có một bộ ấm trà, ngửi được mùi bụi nàng ta liên tục hắc-xì đến chóng mặt.
"Biết trước ta cũng học muội dùng khăn bịt mặt rồi."
Vân Du nhe răng cười. Nàng vốn nghĩ Thái Thanh Thúy cũng biết chuyện này không ngờ nàng ta lại không chứ ý đến.
Hắc hơi nhiều đợt tay chân của nàng ta không còn sức nữa. Bên cạnh Vân Du đang lôi cái gì đó ra còn chu môi thổi làm bụi bay tung tóe khắp nơi.
Thái Thanh Thúy lại hắc hơi một cái hộp gấm liền bay lên. Vân Du chạy đến đỡ lấy thì vấp té. Nàng ta chạy đến đỡ Vân Du lại ngã vào đống đồ gần đó.
Kết quả: Ấm trà vỡ tan tành trong hộp gấm. Đồ trong kho phải vứt bỏ gần một nửa. Hai người tóc tai rũ rượi, váy bám đầy bụi bẩn.
Lãnh Thiên Hàn lại mắng cho một trận. Hắn quyết tâm lần này phải để nương tử nhà mình nhanh chống có hỉ sự để không cùng Vân Du phá phách nữa.