Tiếng sấm ầm ầm, mưa to như trút nước.
Bây giờ đã gần giờ Tý, hơn nữa trời lại mưa to nên các hộ gia đình trong thành đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi.
Không gian xung quanh đều là một màu đen kịt, chỉ còn U Vương Phủ là đèn đuốc sáng trưng.
“Nhanh lên! Mau đưa vương phi vào! Ngươi, đi mời Chu đại phu đến!” Tổng quản hộ vệ của U Vương Phủ là Hướng Cổ không quan tâm đến việc bung dù, mặc cho mưa rơi gió thổi mà phân phó đâu ra đấy.
Toàn bộ người trong U Vương Phủ đều câm như hến, không ai dám nói nhiều một câu.
Cả vương phủ rộng lớn ngoại trừ tiếng mưa đập vào hiên nhà thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Đây đã là U Vương Phi thứ tư xảy ra chuyện.
U Vương Hoắc Đình Vân, gia chủ hiện tại của nhà họ Hoắc, vương gia khác họ duy nhất của Đại Lương Triều.
Cơ thể của Hoắc Đình Vân không tốt, từ khi còn trong bụng mẹ thì đã mang mầm bệnh, từ nhỏ đã phải dùng đủ loại dược liệu quý báu mới có thể treo được cái mạng.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng Đại Lương có một tục gọi là xung hỉ.
Ý chỉ tìm cho những người thân thể không tốt, hoặc là đang bệnh nặng hấp hối một mối hôn sự.
Hay là để một người trong đám tiểu bối thành hôn, lấy đại hồng hỉ sự cọ rửa bệnh khí không may.
Ba U Vương Phi trước kia cũng chính là người được đưa đến để xung hỉ cho U Vương.
Nhưng việc hôn nhân vừa mới được định ra, còn chưa kịp tới cửa thì các nàng không phải bị thiên tai thì là gặp nhân họa, từng người đều chết oan chết uổng.
Bởi vậy mới truyền ra lời đồn… U Vương khắc vợ.
Trong lúc nhất thời, không còn ai dám gả cho U Vương.
Mấy ngày trước bệnh tình của U Vương bỗng nhiên tăng thêm, nằm trên giường tận hơn một tháng mới tỉnh lại.
Hoàng đế lo lắng không thôi, hạ quyết tâm tìm tới đại sư ở chùa Bạch Hạc để xem bát tự.
Sau đó thông báo mời chào tất cả nữ tử hợp tuổi trong khắp thiên hạ, nếu có người dám giấu giếm không báo thì sẽ bị xử phạt nặng nề.
Bát tự xem tới xem lui, cuối cùng xem tới trên đầu thứ nữ của Thứ Sử Nam Châu.
Sau khi đại sư bấm tính cẩn thận thì bảo ngày sinh tháng đẻ của cả hai quả thật là trời đất tạo nên, hơn nữa mệnh cách của nhà gái rất cứng, nhất định sống qua được việc vui này.
Lúc này hoàng đế mới hạ chỉ, ban thưởng cho Thứ Sử Nam Châu vạn lượng hoàng kim.
Cũng nói rằng nếu như U Vương chuyển biến tốt đẹp thì nhất định sẽ được thăng quan tiến tước.
Thánh chỉ đã tới, Thứ Sử Nam Châu không muốn cũng phải muốn.
Cuối cùng đành phải rưng rưng tiễn con gái lên kiệu hoa.
Mà nói đến cũng lạ, trước khi vị vương phi này xuất giá thì vẫn khỏe mạnh sống tốt, không có việc gì.
Trong khi đám người trong U Vương Phủ đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe nói đội ngũ đưa hôn gặp phải sơn tặc cướp đường, vương phi cũng bị trọng thương.
Cả đám người tim đập bình bịch, nhưng chỉ có thể chờ kết quả chẩn trị của đại phu.
Lúc tân vương phi vừa được đưa tới thì đã thoi thóp, khắp người đều là thương, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nhưng cũng may y thuật của Chu đại phu tinh diệu, có lẽ vẫn có thể diệu thủ hồi xuân.
Trên trời vang lên một tiếng sấm, lồng đèn dưới mái hiên chợt tắt.
Đây quả thật là một điềm báo không tốt.
Đèn lồng đều đã được xử lý để tránh gió, sao có thể dễ dàng bị dập tắt như thế?
Không tỏ ra hoảng sợ như những người khác, Hướng Cổ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Người tới, đổi đèn.”
Hắn ta vừa mới nói dứt lời thì chợt nghe trong tiếng mưa rơi truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ và tiếng ho khan đang tới gần, vừa lúc hòa vào tiếng cửa mở.
Chu đại phu mở cửa, đám người lui sang một bên nhường đường cho người đang tới.
Tiếng bước chân tiến gần hơn, trong bóng đêm mông lung, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người đang đến.
Người này mặc một bộ áo rộng màu đen, dáng người thon gầy, gương mặt có hơi tái nhợt, nhìn như vẻ là người bệnh lâu năm.
Nhưng cũng chính phần bệnh trạng này đã khiến cho ngũ quan của người nọ tăng thêm vài phần mỹ cảm yếu ớt.
Hướng Cổ ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt của Hoắc Đình Vân, vững vàng dìu hắn đứng dậy: “Sao vương gia lại tới đây? Trời lạnh, ngài nên chú ý cơ thể của bản thân.”
Hoắc Đình Vân xua xua tay, ra hiệu mình không có gì đáng ngại, chỉ tiếc là tiếng ho kịch liệt phát ra từ trong cổ họng hoàn toàn khác xa cái lời “không có gì đáng ngại” này.
“Nàng ấy sao rồi?” Hoắc Đình Vân nhìn Chu đại phu.
Chu đại phu chắp tay hành lễ: “Hồi bẩm vương gia, đã bảo vệ được mệnh của vương phi.”
Người ở đây nghe vậy thì đều nhẹ nhàng thở ra, ngay cả gương mặt tái nhợt của Hoắc Đình Vân cũng hiện lên một nụ cười yếu ớt.
Sau đó hắn quay sang hỏi Hướng Cổ một số chuyện.
Hướng Cổ thành thật bẩm báo, đội ngũ đưa hôn có tất thảy hơn ba mươi người, nhưng ngoại trừ vương phi thì không một ai còn sống.
Lúc ấy cũng nhờ vương phi trốn vào kiệu hoa nên mới có thể tránh được một kiếp.
Hướng Cổ lại nói: “Những sơn tặc này quả thật quá mức càn rỡ.
Đợi ngày mai thuộc hạ sẽ đi san bằng bọn chúng.”
Hoắc Đình Vân chỉ nói: “Cũng được, xem như là vì dân trừ hại.”
Hắn vừa dứt lời thì một cơn gió thổi qua, khiến cho cơn ho lại bật ra khỏi họng.
Chu đại phu không vui nhíu mày, vội mời người tiến vào phòng trong, sau đó giải tán những người khác.
Một màn náo nhiệt cuối cùng cũng dừng lại ở đây.
…
Chu đại phu đỡ Hoắc Đình Vân ngồi xuống: “Vương gia thật là, sao lại vội vàng đi ra như thế? Vì sao không mang theo một cái áo khoác? Ngài rõ ràng biết bản thân không thể chịu lạnh mà.”
Hoắc Đình Vân mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Mạng người quan trọng, ta nhất thời quên.”
Hắn nhìn sang nữ tử đang nằm trên giường, đôi mày nàng cau lại, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không có chút màu máu làm hắn không khỏi lo lắng: “Chu đại phu, nàng ấy không sao thật chứ?”
Chu đại phu lắc đầu: “Vương gia đây là không tin vào y thuật của Chu mỗ hay sao? Vương phi cũng thật sự là phúc lớn mạng lớn.
Ta đã giúp nàng nhìn qua, toàn thân trên dưới tổng cộng có hai mươi tám vết thương lớn nhỏ khác nhau, trong đó có tám vết đao tương đối nghiêm trọng.
Ngoại trừ những thứ này ra còn có vết thương do té ngã… Cũng may là Hướng Cổ đưa tới nhanh, nếu chậm thêm một chút thì quả thật không còn cách nào cứu chữa.”
Hoắc Đình Vân than nhẹ: “Vậy thì tốt rồi.
Sắc trời không còn sớm, bản vương về trước đây.
Còn phải làm phiền đại phu chăm sóc cho vương phi.”
Chu đại phu gật đầu đồng ý, sau đó tiễn Hoắc Đình Vân ra ngoài.
Người không phận sự đều đã được tản đi, trong hành lang chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp.
Hướng Cổ đỡ Hoắc Đình Vân đi từng bước một trở về sân của mình.
Nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện giờ phút này Hoắc Đình Vân khác với ban đầu.
Dù nhìn bên ngoài vẫn là được Hướng Cổ đỡ đi, nhưng thật ra chỉ là đỡ hờ.
Đôi mắt sắc của Hoắc Đình Vân trở nên thâm trầm, hắn phân phó Hướng Cổ: “Đi điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.” Lúc hắn nói chuyện thì nhấn nhá từng chữ rất chậm, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lề mề mà trái lại cảm thấy khá là êm tai, khiến lòng người trở nên thanh thản.
Hướng Cổ đáp ứng, chủ tớ hai người dần dần biến mất trong tiếng mưa rơi giữa màn đêm.
…
Từ lâu việc U Vương kết hôn đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Khi mối hôn nhân này được định ra, thậm chí đã có người mở sòng cược, cược xem vị U Vương Phi này