Mai Hương tỉnh hồn, nhanh chân chạy ra ngoài báo tin cho Hoắc Đình Vân.
Mà người bên cạnh Mai phu nhân cũng phản ứng lại, vội vàng đi tới đỡ phu nhân nhà mình dậy, đồng thời khó chịu nói: “Vương phi, đây là có ý gì?”
Sao lại không biết phép tắc lễ nghĩa như thế? Mai phu nhân căm ghét nhìn nữ tử đang cảnh giác trên giường: “Ta chỉ muốn giúp ngươi chỉnh lại chăn mà thôi.
Sao phản ứng của ngươi giống như là ta đang muốn hại ngươi vậy?”
Hạ Hà đứng một bên hòa giải: “Mai phu nhân đừng giận.
Vương phi ngày hôm qua đã phải chịu một sự kinh hãi lớn, còn bị thương nặng như vậy, cho nên cảnh giác cũng là chuyện dễ hiểu.
Chờ lát nữa vương gia sẽ tới, hay là ngài đi về trước đi?”
Mai phu nhân vốn là tới muốn xem náo nhiệt, nhưng ai ngờ náo nhiệt chưa có, bản thân lại tự mất mặt trước.
Nàng ta cũng lười ở lại chỗ này thêm nữa, nên nói hôm nay sẽ về trước, còn giả nhân giả nghĩa căn dặn các nàng chăm sóc vương phi cho thật tốt.
“Vương phi là người quý giá, các ngươi đều phải cẩn thận một chút, chớ phạm phải điều gì sai lầm.” Mai phu nhân hung tợn để lại một câu rồi để cho tỳ nữ nâng mình ra cửa.
Nhưng vừa mới quẹo sang một góc thì đã đối mặt với Hoắc Đình Vân đang vội vã chạy tới.
“Đình Vân, ngươi xem như là khổ tận cam lai.” Vị vương phi thứ tư này cuối cùng cũng sống được.
Hoắc Đình Vân đáp: “Đa tạ nhị nương quan tâm.
Nhị nương đi thong thả.”
Hắn khẽ gật đầu một cái rồi lướt qua Mai phu nhân đi tới phòng của vương phi.
Mỗi lần Mai phu nhân nhìn thấy cái dáng vẻ mềm oặt yếu đuối này của hắn thì đều tức giận.
Đưa vị trí vương gia cho một kẻ ốm đau bệnh tật lại chẳng có cốt khí như thế, còn không bằng đưa nó cho nhị phòng của nàng ta.
Nàng ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại tự an ủi mình.
Thôi, dù sao thì hắn cũng đã bước nửa bước vào Quỷ môn quan rồi, cũng làm U Vương không được mấy năm nữa.
Đợi tới khi hắn chết, vị trí vương gia vẫn sẽ rơi vào trong túi của bọn họ mà thôi.
…
Khi Hoắc Đình Vân vào cửa thì Phật Sinh đang được Hạ Hà đỡ nằm xuống.
Hắn đi tới bên giường ngồi xuống, thần sắc lo lắng, một đôi mắt phượng tràn ngập thâm tình.
Hắn gọi nàng: “Nương tử, nàng tỉnh rồi.”
Phật Sinh không thể không thừa nhận, người đàn ông này là người đẹp trai nhất trong tất cả các nam nhân mà nàng từng gặp.
Chỉ tiếc là sắc mặt người này tái nhợt, là vẻ mặt của người bệnh lâu năm, chỉ sợ rằng chẳng còn sống được bao lâu.
Trong lúc nàng đang đánh giá hắn thì chợt nghe thấy một tiếng “nương tử”.
Tất cả suy nghĩ trong đầu ngay lập tức bay mất dạng.
Nương tử?!
Đúng rồi, những người lúc nãy gọi hắn là vương gia, lại gọi nàng là vương phi.
Vậy chẳng phải bọn họ là một đôi hay sao?
Phật Sinh sững sờ.
Chuyện này… rốt cuộc là sao? Nàng có chút ngơ ngác, vội vàng nhắm mắt lại, nhớ về ký ức tối hôm qua.
Hôm qua mưa to, những người đó cứ cắn chặt không thả.
Làm nàng đành phải nhảy xuống vách núi, sau đó may mắn trốn vào được một cái kiệu hoa lớn.
Xung quanh kiệu hoa đó không có một bóng người, lúc đó nàng còn suy đoán phải chăng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Bởi vì ngọn núi mà hôm qua nàng chạy đến tên Manh Sơn, thường hay có sơn tặc làm loạn.
Phật Sinh chợt nghĩ, có lẽ vị vương phi trong miệng của những người này đã bị sơn tặc làm hại.
Còn nàng lại trời xui đất khiến bị nhận nhầm thành vương phi rồi bị đưa về đây.
Hiện tại chỉ có khả năng này là hợp lý nhất, đầu óc Phật Sinh xoay chuyển rất nhanh, bất chợt nghĩ ra một kế.
Thân phận của nam nhân này là vương gia, hẳn là có chút quyền thế.
Hiện tại nàng bị trọng thương chưa lành, những người kia nếu không tìm được thi cốt của nàng thì trong thời gian ngắn nhất định sẽ không thu tay.
Trốn ở nơi này trái lại là một lựa chọn tốt, chỉ có điều nàng cảm thấy khá có lỗi với chủ nhân thật sự của kiệu hoa.
Để cho một con tu hú như nàng đến chiếm chỗ của chim khách.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phật Sinh hơi dịu lại, nàng mở mắt ra, rụt rè đối mặt với vị vương gia kia.
Nàng không biết vị vương phi này là ai, cũng không biết rõ thân phận của nam nhân trước mặt, cho nên tốt nhất là không cần tùy tiện mở miệng.
Hoắc Đình Vân thấy người trên giường cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Có phải nương tử bị chuyện hôm qua dọa sợ rồi không? Đừng sợ, nàng đã tới U Vương Phủ rồi.
Tuy nói giữa chúng ta còn thiếu một cái lễ, nhưng bản vương nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay thăm dò mạch đập của nàng.
Tục ngữ nói, bệnh lâu thành y.
Hoắc Đình Vân bị bệnh hai mươi năm, ít nhiều gì cũng hiểu chút y thuật.
Mạch đập của nàng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, chỉ là vẫn còn chút dấu hiệu của việc khí huyết bị hao tổn.
Hắn vốn tưởng rằng với vết thương này thì nàng ít nhất phải hai ba ngày nữa mới tỉnh.
Không ngờ mới qua hôm mà người đã tỉnh, nhưng trái lại đây cũng là việc vui.
Người này hẳn là U Vương…
Lúc trước Phật Sinh cũng rất hay nghe mấy tin đồn bát quái, cho nên cũng đã từng nghe tới việc của U Vương.
Nghe nói hắn là người có tính khí nóng nảy, mặt xanh nanh vàng, cơ thể yếu ớt nhưng mệnh lại rất cứng, đã khắc chết ba người vợ của mình.
Nhưng bây giờ xem ra không thể tin tin đồn là sự thật được.
Bởi vì người đang ngồi trước mặt nàng này chẳng giống gì với kẻ mặt xanh nanh vàng, tính khí nóng nảy trong lời đồn cả.
Trong nhất thời, Phật Sinh xem tới say mê.
Hoắc Đình Vân xuôi theo cổ tay của nàng sờ lên cánh tay, sau đó đè xuố.ng.
Phật Sinh cau mày, một tiếng rê.n rỉ bật ra từ kẽ răng.
Đau đau đau đau đau…
Khi cảm giác đau tiến vào suy nghĩ, vết thương trên khắp cơ thể dường như cũng bị tác động.
Phật Sinh đau đến mức mắt nổi đom đóm, nàng từ từ nhắm mắt lại, cắn răng.
Rốt cuộc là khi nãy nàng lấy đâu ra sức lực ném nữ nhân già kia ra thế?
Phật Sinh biết rõ mình bị thương rất nặng, gần như đã rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh.
Có thể sống sót thì đã là Bồ Tát phù hộ.
À không, còn phải nhờ vị phu quân tiện nghi trước mặt này nữa.
Phật Sinh trộm nhìn nam nhân một cái.
Thấy mi tâm của hắn cau lại, giọng nói êm dịu như gió xuân: “Nương tử, nàng không sao chứ? Sợ là vết thương của nàng vỡ ra rồi.
Mai Hương, mau đi lấy thuốc đến, rồi lại đi mời Chu đại phu.”
Trong giọng nói là một sự quan tâm vô tận, khiến mũi của Phật Sinh trở nên chua xót.
Dù nàng rất hay bị thương, nhưng bị thương nặng đến mức suýt mất mạng như đêm hôm qua lại là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dùng giọng điệu này để an ủi nàng…
Mặc nàng biết sự dịu dàng này là thứ mình trộm được, nhưng nàng vẫn bị nó làm cho cảm động.
Đợi khi nàng khỏe rồi thì nhất định sẽ báo đáp hắn thật tốt!
Hoắc Đình Vân vẫn nhẹ giọng an ủi nàng: “Nương tử chịu khổ, là bản vương có lỗi với các nàng.
Nếu như người của bản vương đến sớm một bước thì cũng không đến nổi…”
Hắn mím môi, rồi không nói thêm gì nữa.
Phật Sinh sững sờ một lát rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ đều chết rồi sao?” Vẻ mặt nàng vô cùng đau thương.
Hoắc Đình Vân ai thán một tiếng, vịn trán, rồi chậm rãi gật đầu: “Thật sự xin lỗi.”
Phật Sinh lắc đầu: “Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi chớ nên tự trách mình.”
Nói thật, khi nghe xong lời này, nàng đã bí mật thở phào một hơi.
Dù nàng biết đây là không đúng, thế nhưng nếu muốn bảo vệ mình thì tâm địa nhất định phải cứng rắn.
Đây chính là đạo lý mà nàng từ nhỏ đã học được.
Nếu như thế thì thân phận của nàng sẽ không bị người phát hiện.
Nàng có thể yên tâm ở lại chỗ này chữa thương, sau đó lại quyết đoán rời đi.
Chỉ là trong lòng vẫn nói thầm một câu thật sự xin lỗi.
Vị cô nương không biết tên không biết họ kia ơi, ta thật sự có lỗi với ngươi.
Nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, không thể không chiếm dụng thân phận của ngươi được.
Đợi