Cùi chỏ của Phật Sinh đang chống lên ngực của Hoắc Đình Vân, nhưng vì nàng sợ mình quá nặng, khiến hắn khó chịu nên đã cố ý dùng lực để chống đỡ, không để cho toàn bộ trọng lượng của mình đè trên người hắn.
Nhưng cũng vì thế mà nàng cảm thấy có hơi tốn sức.
Phật Sinh muốn làm cho mình thoải mái hơn một chút, vì vậy nàng dời cái chân đang khoác lên đùi của Hoắc Đình Vân sang một bên để có thể mượn lực.
Nhưng trên đường dời đi, chân của nàng hình như chạm phải cái thứ gì đó mềm mại lại ấm ấm.
Phật Sinh sững sờ, nhưng khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã vô thức nhảy bắn lên.
Phật Sinh ngồi dậy, cùng Hoắc Đình Vân bốn mắt nhìn nhau.
Một hồi sau nàng mới có thể phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, thì ra hắn ‘được’ thật…
Phật Sinh chớp chớp mắt, cảm thấy hình như lời này của mình không được ổn cho lắm, nhưng cũng may là nàng chưa nói ra miệng.
Trên mặt có hơi nóng lên, đến lúc này Phật Sinh mới có cảm giác thẹn thùng.
Phật Sinh dời mắt sang một bên, bắt đầu quan sát mấy thứ đồ trang trí ở trong phòng.
Bốn bức bình phong khắc hoa được làm bằng gỗ Hoa Lê, tủ đầu giường được làm từ gỗ Tử Đàn Hương, hương đỉnh Thanh Đồng được khắc Kỳ Lân…
Thứ nào thứ nấy đều có giá trị không nhỏ, Phật Sinh sờ sờ vành tai, sau đó mới chậm rãi nói: “Vết thương của ngươi có sao không?”
Hoắc Đình Vân ngồi dậy, cố chống đỡ trọng lượng của nửa thân trên.
Hắn kéo cái chăn mỏng thêu uyên ương bằng tơ vàng lên để đắp lên chân, cúi đầu ho nhẹ vài tiếng thì mới lắc đầu trả lời: “Không sao, nương tử đừng lo lắng.”
“Ừm.” Phật Sinh đáp một tiếng rồi im lặng, tiếp tục chuyển mắt qua lại giữa mấy vật trang trí kia.
Nàng có cần nói thêm cái gì không…? Chắc cũng không cần đâu ha? Hoắc Đình Vân hắn… Hắn ‘được’ hay ‘không được’ thì liên quan gì tới nàng?
Chỉ có điều, thì ra người đã bệnh tới như thế mà vẫn có thể… Nam nhân đúng là thần kỳ.
Phật Sinh xoa xoa lỗ tai, xoa tới mức nó đỏ lên mà không biết.
Nàng thầm nghĩ, mình có nên nói thêm cái gì không? Hay là cứ để chuyện này trôi qua như thế?
Nhưng không ngờ Hoắc Đình Vân lại chủ động nhắc tới: “Vừa rồi…”
Phật Sinh trợn to mắt, có chút bối rối nhìn về phía Hoắc Đình Vân.
Vừa rồi? Vừa rồi cái gì?
Hoắc Đình Vân hơi nheo mắt lại, nhìn nữ nhân đang ngồi trước mặt.
Mặt của nàng không thoa son phấn, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ cho nên ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng.
Làn da của nàng rất đẹp, trắng nõn trong suốt, khí huyết vừa mới dâng lên khi nãy cũng đang dần biến mất, những phần còn sót lại khiến làn da của nàng trở nên trong trắng lộ hồng.
Ngoại trừ những thứ đó ra thì biểu tình trên gương mặt của nàng bây giờ cũng rất phức tạp: Có bối rối, có khẩn trương, còn có thêm sự xấu hổ ngượng ngùng.
Nhìn không giống thỏ cho lắm, con thỏ rất ngốc, sẽ không biết xấu hổ.
Vậy thì giống cái gì đây? Cây xấu hổ? Vừa chạm vào thì đã co người lại?
Cũng không giống nàng cho lắm.
……..
Hoắc Đình Vân mím môi, nở một nụ cười nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Sau đó, hắn bắt đầu mặt không đỏ tim không đập nói lời dối trá: “Vừa rồi… Nương tử đừng sợ, cũng không phải là ta có ý nghĩ gì xấu với nương tử.
Nương tử ít đọc sách, cho nên có thể không biết những chuyện này.
Mỗi ngày vào sáng sớm, nam tử đều xuất hiện tình trạng như thế, hoàn toàn không có quan hệ gì với môi trường hay là người bên cạnh.
Nếu như làm cho nương tử sợ hãi, thì ta xin được bồi tội với nàng.”
Nói xong, hắn còn bày ra cái vẻ nhược liễu phù phong mà ho khan hai tiếng: “Nhưng nương tử cũng hiểu, cơ thể này của ta khác với những người bên ngoài, cho nên cũng chỉ như nồi khô nấu canh mà thôi.”
Phật Sinh cau mày, nồi khô nấu canh? Nghĩa là sao?
Nàng suy nghĩ một lát, sau đó mới bừng tĩnh đại ngộ.
Có phải ý mà hắn muốn nói là… Chỉ có thể nhìn, mà không thể ‘ăn’?
Phật Sinh thả tay xuống, vừa níu lấy chăn vừa gật nhẹ đầu: “Khó trách hậu viện của vương gia lại chẳng có một ai…”
Hoắc Đình Vân cũng gật đầu: “Đúng vậy, không thể làm chậm trễ cuộc đời của con gái nhà người ta được.”
Quả nhiên lời mà hắn nói lần trước chính là đang an ủi nàng, cũng thuận tiện an ủi luôn chính mình.
Nam nhân mà, vẫn luôn rất xem trọng mấy chuyện này.
Phật Sinh thương hại nhìn hắn một cái, sau đó bày ra sắc mặt nặng nề, vỗ nhẹ vai của Hoắc Đình Vân an ủi: “Không sao cả.
Sau này chắc chắn sẽ có thể trị được.”
Hoắc Đình Vân bị cách nói của nàng làm dở khóc dở cười, đành phải hùa theo: “Ừm, có thể trị.
Cũng đã gần trưa rồi, chúng ta cũng nên dậy thôi.” Hắn hợp thời nói sang chuyện khác.
Quả nhiên, Phật Sinh thật sự bị hắn dời đi lực chú ý.
Nàng xoay người xuống giường, sau đó gọi người tới hầu hạ.
Thấy hai người cùng nhau tỉnh dậy, đám thuộc hạ thỉnh thoảng nhìn lén một cái rồi lại cúi đầu cười trộm.
Lúc này Phật Sinh cũng đã hiểu ý nghĩa đằng sau những nụ cười đấy, bọn họ nhất định là đang rất vui, đều cảm thấy nàng đã có thể sinh hài tử rồi.
Nhưng khi nghĩ tới tình cảnh đáng thương của Hoắc Đình Vân, Phật Sinh cũng lười giải thích.
Trong lúc Mai Hương đang hầu hạ nàng rửa mặt thì Hạ Hà cũng từ bên ngoài