Bước đầu tiên của kế hoạch là biết chữ.
Nhưng Phật Sinh đã bị đánh bại ngay lập tức.
Trên tay của Phật Sinh bây giờ là một tờ giấy vuông vức, nàng nhìn nội dung trên đó, lông mày đã sớm vo thành một nắm, nhưng vẫn phải nghiêm túc giải thích cho mình: “Khi ta còn nhỏ… Không thích đọc sách cho lắm, vì thế không hiểu mấy thứ này.”
Hoắc Đình Vân nghe vậy chỉ là gật đầu cười khẽ, sau đó đưa tay qua lật ngược tờ giấy trên tay của nàng lại: “Ừm, không sao.”
Phật Sinh: …
Ngay cả giấy cũng cầm ngược, nàng thật sự có thể cứu sao? Thật sự có thể sao?
Nàng gục mặt xuống bàn, vẻ mặt như đưa đám, giọng nói cũng trở nên hàm hồ: “Hay là ta vẫn cứ tiếp tục cách cáo ốm đi, chứ ta đột nhiên cảm thấy kế hoạch thì tốt đẹp, nhưng khi thực hành thì…” Chẳng được như ý muốn.
Hoắc Đình Vân lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Nương tử đừng nản chí.
Ta đã nói rồi, không sao cả, cũng chẳng phải là chuyện lớn gì.”
Phật Sinh nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu lên.
Hiện tại, ngay cả chữ mà nàng cũng chẳng biết được bao nhiêu, Hoắc Đình Vân nói thế, chẳng lẽ hắn đã có cách khác?
Hoắc Đình Vân hiểu ý, lắc đầu đáp: “Không phải.
Chỉ có điều sự thống khổ hôm nay của nương tử vừa hay chứng mình được một câu tục ngữ: Lúc trẻ không cố gắng, về già ắt bi thương.”
Phật Sinh hiểu câu này, nó có nghĩa là nếu còn trẻ mà không chịu cố gắng thì khi về già nhất định sẽ hối hận.
Nhưng rồi nàng lại gục mặt xuống bàn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Đình Vân lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó lấy cây bút lông sói, chấm mức rồi đưa cho Phật Sinh: “Không sao cả, từ từ tới.”
Phật Sinh dùng ngón tay cầm bút, nhưng rồi lại bị Hoắc Đình Vân sửa lại: “Nương tử, cầm sai rồi.”
Hoắc Đình Vân tự mình cầm tay dạy Phật Sinh tư thế viết chữ: “Phải thế này thì mới viết được.”
Phật Sinh ừm một tiếng, rồi lại nghe hắn nói: “Nếu như nương tử đã không có chút cơ sở nào, vậy thì chỉ đành bắt đầu lại từ con số không.”
Nội dung trên tờ giấy đầu tiên mà Hoắc Đình Vân đưa cho Phật Sinh để dạy nàng là bài thơ “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch.
Chỉ có điều độ khó của bài thơ này vẫn còn quá lớn, ngay cả Phật Sinh cũng cảm thấy mất mặt thay cho mình, nhưng Hoắc Đình Vân lại mặt không đổi sắc, chỉ đứng dậy đi tới giá sách rút ra một quyển đơn giản hơn để dạy nàng đọc.
Từ ban ngày tới đêm tối, sau khi trải qua một ngày phấn đấu ròng rã thì… Phật Sinh cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu.
Nàng uể oải gục xuống đống thơ văn trên bàn, nói: “Hay là ta cứ cáo ốm đi…”
Nhưng lần này, Hoắc Đình Vân lại vô cùng kiên quyết: “Nếu như nương tử đã bắt đầu, thì sao có thể bỏ dỡ nửa chừng được?”
“Nhưng mà…” Phật Sinh nhìn đống giấy trong tay, nàng đã cố gắng lắm rồi, nhưng có lẽ vì thiên phú của nàng không đủ, cho nên chẳng được thu hoạch gì.
“Đừng nói là làm thơ, ngay cả nét chữ của ta cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.” Chữ của tài nữ sao có thể xấu như thế được?”
Hoắc Đình Vân trầm tư một lát, sau đó nói: “Vậy cứ cáo ốm đi.”
Phật Sinh ngước mắt lên nhìn hắn, uể oải gọi: “Mai Hương…”
Mai Hương tiến vào hỏi: “Vương phi có gì phân phó?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Trùng Sinh Để Gặp Người
3.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
4.
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
=====================================
“Ngươi sai người tới nhà họ Lý, nói là ta…” Phật Sinh chợt dừng lại, sau đó lên tinh thần: “Không có gì hết, ngươi lui xuống trước đi.”
Đợi khi Mai Hương đi rồi thì Phật Sinh mới cắn môi, do dự nói: “Hay là… Ngươi giúp ta gian lận đi?”
Phật Sinh níu lấy tay áo của Hoắc Đình Vân, mở to đôi mắt hạnh vô tội nhìn hắn.
“Ta tất nhiên là nguyện ý.
Nhưng người mà Lý tiểu thư mời chỉ có nàng, sao mà ta có thể đi cùng được? Huống chi mấy buổi tụ hội thế này, người tham gia phần lớn đều là nữ nhi.”
Phật Sinh đã nản lòng tới cực điểm, nhưng nàng vẫn tự khuyên mình giữ vững tinh thần: “Vậy thôi, chúng ta tiếp tục đi.”
Trời cũng đã bắt đầu khuya, Phật Sinh ngáp liên tục, không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung: Nếu như có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra… Ví dụ như Lý tiểu thư đau chân, hay Lý tiểu thư bỗng nhiên gặp được lang quân như ý, từ đây về sau chỉ sống trong nổi tương tư…
Nàng cố gắng chống mi mắt của mình lên, nhưng rồi nó lại cụp xuống.
Đêm khuya yên lặng, tất cả tiếng động đều khiến người dễ dàng chú ý.
Phật Sinh buồn ngủ, nhất thời thoát lực làm rơi bút lông xuống đất, cán bút đập lên nền đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Nàng lắc lắc đầu, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút rồi cúi người xuống nhặt bút.
Lúc nàng cúi người thì lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân ở xung quanh.
Tiếng bước chân này rất lạ, nó nhẹ nhàng và kiềm chế, giống như đang có một vị khách bí mật tới thăm.
Phật Sinh bỗng nhớ tới chuyện của mấy ngày trước, nàng giật thót mình, đồng thời sinh lòng