(Tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.)
Nét mặt của Phật Sinh cứng đờ nhìn về phía Hoắc Đình Vân, hắn… hẳn là không được đi?
Đương nhiên nàng cũng không dám hỏi ra miệng.
Lúc trước, khi nàng vẫn còn ở Hắc Thạch thì mấy nam nhân ở đó luôn rất mẫn cảm với đề tài này.
Mỗi khi nghe được hai chữ này thì lập tức cãi nhau ỏm tỏi.
Phật Sinh tằng hắng một cái để che giấu, xem như mình không nghe thấy câu này.
Chu đại phu nói xong thì lại trở về cái vẻ đứng đắn.
Ông ta gọi Mai Hương đem thuốc tới, sau đó vén tay áo lên, muốn đích thân bôi thuốc cho Phật Sinh.
Tuy nói hôm qua cũng do Chu đại phu bôi thuốc cho mình, nhưng lúc ấy nàng còn hôn mê, không có ý thức.
Nhưng bây giờ thì khác, trước mặt bao nhiêu người, nàng thật sự… cảm thấy không tốt cho lắm.
Phật Sinh nhìn sang Hoắc Đình Vân xin giúp đỡ, muốn hỏi hắn xem có thể bảo những người này đi ra ngoài trước hay không.
Hoắc Đình Vân trả lại cho nàng một ánh mắt đã hiểu.
Trong lúc Phật Sinh đang muốn thở phào thì lại nghe hắn nói: “Chu đại phu, để ta làm cho.
Ngài vào bếp xem thuốc sắc xong chưa, đám hầu tay chân lóng ngóng, ta sợ chúng không đủ cẩn thận.”
Chu đại phu nghe xong thì cảm thấy có lý.
Nhưng tầm mắt của ông ta lại lưu chuyển giữa Phật Sinh và Hoắc Đình Vân một lát, sau đó nở một nụ cười có hơi… hèn mọn.
Phật Sinh thầm nghĩ, có phải Chu đại phu đã hiểu lầm cái gì rồi không? Nàng không dám xác định, nhưng nàng chắc chắn Hoắc Đình Vân đã hiểu lầm rồi!
Chu đại phu nhìn hai đứa hầu vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà kéo luôn hai người ra ngoài, sau đó còn tri kỷ đóng cửa lại.
Cửa đóng lại cái cạch, Phật Sinh cũng hoảng sợ nhảy dựng lên một cái, vội vàng xung phong nhận việc: “Để ta tự làm, không cần làm phiền vương gia đi.”
Hoắc Đình Vân lại không chịu, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Không sao, chút chuyện nhỏ này ta vẫn làm được.
Nương tử không cần đau lòng cho ta như thế.”
Cũng không phải là đau lòng, mà là… quá xấu hổ.
Lúc trước hai người ở chung một phòng Phật Sinh đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi.
Bây giờ còn phải tiếp xúc da thịt, càng làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Cho nên Phật Sinh vẫn kiên trì: “Hay là… để ta tự làm đi.”
Lúc này Hoắc Đình Vân đã vén tay áo lên, hắn cười nói: “Nhưng vết thương của nàng cũng nằm ở sau lưng, sao nàng có thể tự mình bôi thuốc được? Nàng và ta là phu thê thân mật nhất với nhau, nương tử không cần giữ lễ tiết.”
Nói cũng phải… Phật Sinh nhăn nhăn nhó nhó cởi áo trên ra.
Cũng may mà vết thương trên người nàng đều nằm ở phần thân trên, nếu như nó xuống tới th.ân dưới thì… thật sự không quá ổn.
Bởi vì vết thương của Phật Sinh đa số nằm ở phần lưng và cánh tay, nên Hoắc Đình Vân bảo nàng sấp xuống rồi mới giúp nàng bôi thuốc.
Không thể không nói, thật sự đau quá…
Nói tới thì cũng buồn cười, Phật Sinh vốn là người của Hắc Thạch.
Mà Hắc Thạch chính là tổ chức sát thủ lớn nhất ở Đại Lương Triều, không người nào biết người đứng sau thao túng nó là ai.
Chỉ biết thế lực của Hắc Thạch vô cùng khổng lồ, chúng không thuộc hắc đạo, cũng không thuộc bạch đạo.
Thứ chúng làm tất cả chỉ vì lợi ích.
Mỗi năm Hắc Thạch đều bồi dưỡng một số lượng sát thủ đông đảo, nam nữ đều có, đa số đều là cô nhi.
Phật Sinh cũng là một trong số đó, sau khi mẫu thân nàng sinh nàng xong thì nhắm mắt xuôi tay.
Đại thẩm đỡ đẻ có lòng tốt muốn mang nàng về nhà, nhưng bởi vì nàng là con gái nên nhà chồng bà không đồng ý, thế là đành phải đặt nàng ở ven đường.
Sau đó nàng được người của Hắc Thạch nhặt về, quang vinh trở thành một nữ sát thủ.
Sát thủ, chỉ nghe thôi thì cũng biết nó là công việc chuyên liế.m máu trên lưỡi dao.
Nhưng Phật Sinh lại là một con gà mờ, nhiều năm như vậy nàng chưa từng nhận một công việc giết người nào.
Nhưng trái lại lại nhận không ít mấy việc như giúp bà lão dưới núi bắt gà, giúp đứa trẻ sát vách nhặt diều linh tinh…,
Tuy có thể miễn cưỡng sống tạm, nhưng lại không có chút mặt mũi nào.
Người ở đâu thì cũng phân đủ loại tôn ti, trong Hắc Thạch cũng vậy.
Người có năng lực giết người thì tự nhiên sẽ được người khác tôn kính, còn người như kiểu Phật Sinh thì sẽ bị người khác xem thường.
Cũng vì thế mà Phật Sinh không có một bằng hữu nào.
Nhưng nàng sống một mình đã quen, cho nên cũng không để ý.
Vào đầu năm nay, Phật Sinh nhận đơn giết người đầu tiên trong cuộc đời của mình.
Có một người bí ẩn tới Hắc Thạch để gửi yêu cầu, nhưng đơn này lại không ai dám tiếp, chỉ có Phật Sinh đánh bậy đánh bạ thế nào mà nhận được.
Nhưng cuối cùng thì nó vẫn thất bại…
Thế là nàng bị người ta truy sát, trên đường đào mệnh thì nhân tiện trốn vào kiệu hoa của U Vương Phủ.
Đương nhiên đây là nói sau.
Còn chuyện cần nói bây giờ chính là sau khi Phật Sinh nhận xong, không còn đường để quay đầu nữa thì mới hiểu vì sao lại không có ai dám nhận đơn sinh ý này.
Bởi vì người bọn họ muốn giết chính là Ngụy Khởi, đương kim Hán đốc của Tây Hán.
Ngày thường bên người của ông ta đều có mấy chục tên cao thủ nhất lưu bảo vệ.
Lúc đó ngay cả trái tim của Phật Sinh đều lạnh.
Nhưng Hắc Thạch có một quy định, sau khi đã nhận đơn thì không thể trả đơn lại được.
Hoặc là thành công, hoặc là chết.
Phật Sinh không muốn chết, cho nên chỉ có thể cắn răng đi làm.
Nhưng nàng nào dám cứng đối cứng với bọn họ? Thế là Phật Sinh quyết định trà trộn với Ngụy phủ để làm nha hoàn rồi chờ đợi thời gian thích hợp để ra tay.
Chờ tới chờ lui, bốn tháng sau, nàng rốt cuộc tìm được một cơ hội.
Nhưng chỉ tiếc là nhiệm vụ vẫn thất bại.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau truyền tới từ trên lưng.
Nàng cắn chặt răng, cơ hồ muốn ngất đi vì đau.
Thì ra đây là mùi vị của việc liế.m máu trên lưỡi dao… Tay nàng bấu chặt vào da thịt, đầu óc cũng trở nên choáng váng.
Trong lúc ý thức còn mơ hồ, Phật Sinh cảm giác được Hoắc Đình Vân đang nắm tay nàng đặt lên chân của hắn: “Nếu nương tử đau thì cứ bấu ta đi.”
Giọt lệ trong khóe mắt nàng trào ra, hắn đã yếu như vậy rồi, sao nàng lại có thể bấu hắn được?
Phật Sinh chỉ có thể hít sâu vào một hơi, thả lỏng cơ thể, muốn cho cơn đau hoãn lại.
Cũng may là động tác của Hoắc Đình Vân khá nhanh, chỉ một lát là đã giúp nàng thoa xong thuốc.
Phật Sinh mặc áo lại, chui vào trong chăn, nhìn Hoắc Đình Vân đang rửa tay bên cạnh.
Có lẽ là nàng đã đau tới thần chí mơ hồ, cho nên mới hỏi hắn: “Sao vương gia lại tốt với ta như thế?”
Hoặc là nói,