Đối với nhiều người dân nông thôn, có lẽ cả đời họ chưa từng nhìn thấy nhiều bạc và đồ trang sức đến thế, người xem náo nhiệt trong thôn lập tức bàn tán xôn xao, đều không nhịn được mà chỉ tay về phía cửa Đoạn gia khẽ nói nhỏ.
Vương thị nghe thấy tiếng động, bước ra trước một bước, nàng ta vừa nhìn thấy cục diện này của bà mối Tần thì trong lòng liền có chút không vui.
Dù gì thì trước đây cũng là nàng ta dẫn bà mối Tần vào Đoạn gia, bây giờ bà mối Tần dây dưa không dứt, tuy rằng không phải ý của nàng ta, nhưng tóm lại vẫn là có chút liên quan tới nàng ta, nếu để người trong thôn biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn nói xấu.
Vương thị mặt đầy bất lực mà nhìn bà mối Tần, nói: "Tần tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"Bà mối Tần xụ mặt xuống, cũng không thèm liếc nhìn Vương thị đến một cái, chỉ nói: “Vương muội, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.
”Rất có ý trở mặt không quen biết, nhưng Vương thị nghe thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng ta yên lặng mà lùi sang một bên, không ngăn cản bà mối gọi to tên hai tỷ muội Đoạn gia nữa.
Một lúc sau, Đoạn gia vẫn không có động tĩnh gì, tiếng bàn tán của đám đông càng lớn hơn, đúng lúc này, cửa Trần gia bị đẩy ra, Liễu thị đi ra.
Bà ấy vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng ồn ào, lập tức nhíu mày.
“Hô to gọi nhỏ trước cửa nhà người khác, mấy người các ngươi còn có quy củ gì không!” Ánh mắt Liễu thị từ từ đảo qua hai cái rương gỗ đỏ đang mở, sau đó lông mày càng nhíu chặt hơn, bà ấy nhìn bà mối Tần, không vui nói: “Đây là thái độ mà bà dùng khi tới cửa tìm người hả? Cho dù là nhà bình dân, cũng sẽ không đồng ý mở cửa cho loại người như ngươi vào nhà.
”Liễu thị nói thật sự rất không khách khí, một mặt vì tức giận trong lòng, mặt khác là vì bà ấy nhìn ra người tới là bà mối Tần này không có ý tốt, liền muốn đuổi bà ta đi, để bà ta không làm loạn trước cửa Đoạn gia nữa.
Bà mối Tần cười lạnh một cái: "Vị muội tử này, ta đang tìm người của Đoạn gia, không liên quan gì đến ngươi.
"“Bà cãi nhau với ta thì có liên quan đến ta!” Liễu thị càng không vui thêm, tuy rằng bà ấy vẫn luôn tự cao tự đại, tự giác cách nhau hai cực với mụ la sát ác trong thôn, nhưng bây giờ vì giải quyết vấn đề, không thể không cãi nhau.
Bà mối Tần cũng là người không muốn chịu thiệt, bà ta bĩu môi, trừng mắt nhìn Liễu thị rồi mỉa mai nói: "Hô! Quản trời quản đất còn quản người khác đi ị đánh rắm, lão nương là đứng trước cửa Đoạn gia, cũng không phải gọi tên ngươi, liên quan gì đến ngươi? Ngươi ở đây tự ảo tưởng.
"Liễu thị hừ lạnh một tiếng: "Ta tự ảo tưởng? Rõ ràng là ngươi không có quy tắc, ngươi xem tỷ muội Đoạn gia có mở cửa cho ngươi