Nhưng cũng có không ít người khách quan mà chỉ ra vấn đề, Chu lão gia chắc hẳn đã rất lớn tuổi rồi, nếu không thì cũng không tìm một nữ tử nông thôn làm tục huyền.
Bà mối Tần đợi mọi người bàn tán xong xuôi, bà ta nói tiếp: "Chu lão gia năm nay ba mươi chín, tuổi này vừa phải, nam nhân tuổi này biết yêu chiều, ngươi muốn cái gì, hắn sẽ đồng ý cái đó.
Chỉ cần Đoạn gia muội bằng lòng gả qua đó, chắc chắn sẽ có thể hạnh phúc mỹ mãn với Chu lão gia.
"Bà mối Tần nói ba hoa chích chòe, nói đến mức khiến không ít người nghe xong đều cảm thấy đây là một mối hôn sự tốt.
Một phụ nhân khuyên nhủ: "Đoạn đại muội, ngươi còn không đồng ý cái gì nữa, ngươi gả qua đó, sau này sẽ không cần phải vất vả lên núi hái thuốc, có thể đưa Đoạn tiểu muội lên phủ thành hưởng phúc rồi.
""Đúng vậy, đúng vậy, hai tỷ muội cô đơn không nơi nương tựa, ngươi gả đi sớm chút, các ngươi cũng coi như là có chỗ để dựa vào.
"“Đoạn đại muội, đây chính là việc tốt, bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa đâu.
”Nghe dân làng nói xong, trong lòng bà mối Tần rất đắc ý, hiệu quả bà ta muốn chính là như vậy, với sự dụ dỗ của tiền tài còn có sự khuyên bảo của mọi người, bà ta không tin cô nương nhỏ nông thôn này sẽ không động tâm!Trong lòng Chiêu Doanh rất tức giận, lông mày càng nhíu chặt hơn, đang định nói, liền cảm thấy Đoạn Lăng nắm chặt tay nàng hơn.
Nàng theo bản năng mà nhìn qua đó, thấy vẻ mặt Đoạn Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt lạnh lùng thường ngày chỉ khi nhìn mình mới có thể ấm áp.
"Đoạn đại muội, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?" Bà mối Tần thấy bà ta đã nói rất lâu, nhưng Đoạn Lăng hồi lâu vẫn không có đáp lại, nên không nhịn được hỏi.
Đám đông vốn còn đang ồn ào một chút bỗng nhiên yên lặng xuống, mọi người đồng loạt nhìn Đoạn Lăng, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đoạn Lăng vốn dĩ cúi đầu nhìn Chiêu Doanh, nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người bà mối Tần, sau đó không chút do dự mà lắc đầu.
Hắn vẫn đưa ra câu trả lời như trước, không gả!Trong lòng Bà mối Tần lập tức nổi giận, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, căm hận nhìn Đoạn Lăng, ngay khi mọi người nghĩ rằng bà ta sẽ mắng hắn, thì bà mối Tần đột nhiên gạt đi mọi sự không vui của mình, quay sang Đoạn Lăng cười nhẹ, nói: "Nếu Đoạn đại muội vẫn không đồng ý, vậy ta sẽ không lãng phí thời gian nữa.
"Nói xong, bà ta cho người đóng cái rương gỗ đỏ lại, sau đó bình tĩnh đem cái rương rời đi.
Những người trong thôn xem náo nhiệt đều thổn thức không thôi, không ít người nhìn Đoạn Lăng bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.
Tròng mắt của Vương thị chuyển động, lợi dụng lúc mọi người không