Hinh Nhi bên kia vừa trở về phủ tâm trạng liền không tốt, nhìn ai trong phủ đều không vừa mắt.
Gia nhân đem một bát gà hầm sâm lên trước mặt Hinh Nhi, y vừa nhìn thấy liền hất xuống sàn nhà, tiếng bát sứ rơi xuống liền vang lên tiếng loảng xoảng rất lớn.
- Ta nói bao nhiêu lần rồi? Ta không thích sâm càng không ngửi được mùi sâm, vậy mà ngươi đem lên đây làm cái gì? Nuôi một thùng cơm* như đám các ngươi đúng là phụ thân ta quá dư bạc.
[ Thùng cơm* ý chỉ người vô dụng.
"
Hinh Nhi:" Gà này là do ai mang lên?"
Chỉ thấy một cô nương e dè bước lên phía trước:" Là em.
"
Trước mặt Hinh Nhi có ba người nha hoàn đang đứng, bộ dáng khép nép lo sợ, đến một cái ngẩn mặt cũng không dám, ba người này chính là nha hoàn thân cận bên cạnh Hinh Nhi, bởi vì phụ thân biết tính tình nữ nhi ông không tốt, nên mới phân phó cho ba người làm nha hoàn thân cận bên cạnh y.
Hinh Nhi nhìn nha hoàn trước mặt liền quay người đi vào bên trong, chỉ nghe tiếng lạch cạch, nha hoàn lúc nãy đem gà hầm sâm lên, cả người đều run lẩy bẩy.
Y từ bên trong đi ra trong tay còn cầm theo một cái roi mây, không để nha hoàn định hình, những đòn roi liền váng xuống tay, hông còn có lưng của nha hoàn, Hinh Nhi vừa đánh miệng còn vang lên không ít tiếng mắng chửi rất th ô tục, đều là lăng mạ người khác.
Chủ tốt bọn họ tất nhiên vui nhưng chủ không tốt, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, ai kêu số bọn họ không tốt, không được sinh ra là con gái của gia đình quyền quý, nên chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Y phục trên người nha hoàn bị roi mây chạm qua liền bị rách toạt, vết thương cũ chồng chất vết thương mới, máu thấm đẫm bộ y phục nhưng một cái kêu đau cũng không có, tiếng khóc kiềm nén trong cổ họng đều bị tiếng mắng chửi của Hinh Nhi lấn át.
Cố Ngôn bên kia đem theo bản vẽ máy bơm nước đến nhưng lúc nãy có Hinh Nhi nên có chút không tiện lấy ra.
Tô Hoằng Ái Tân muốn đi săn là để khuây khoả, dạo gần đây có không ít chuyện xảy ra, mỗi buổi sáng lên triều hay duyệt tấu chương đều là về việc hạn hán, càng lúc càng nhiều vấn đề xảy ra, cho dù ông có ba đầu sáu tay cũng không thể giải quyết hết được, gần đây ông ăn uống cũng không ngon, trong đầu đều là vấn đề của người dân.
Khắc Ninh gần đây cũng xuống bếp, nấu không ít món bồi bổ cho phu quân, nhưng Tô Hoằng Ái Tân cũng chỉ ăn được mấy muỗng rồi thôi, nhìn ông như vậy, bà tất nhiên đau xót.
Tư An lúc rời đi còn căn dặn cung nữ, siro mùa nóng có thể làm đá bào, còn có thể làm trộn ăn cùng với dưa tròn, mứt quả nhót có thể dùng pha trà, ăn kèm với bánh ngọt đặc biệt ngon.
Khắc Ninh nhìn từng món ăn bày lên bàn, đều là những món ăn rất lâu bà chưa ăn qua, nhưng khác trước chính là màu sắc rất bắt mắt.
Khắc Ninh ăn một miếng bánh ngọt có mứt sơn trà, bánh ngọt không quá ngọt lại không quá béo, ăn cùng mứt sơn tra chua chua ngọt ngọt, căn bản rất hợp miệng, không biết do bà lâu chưa ăn những món này nên ăn có chút nhiều hay bởi vì những thứ Tư An đem đến rất hợp khẩu vị của Khắc Ninh.
Trời nóng nên gần đây bà cũng không có khẩu vị bởi vì không muốn Tô Hoằng Ái Tân lo lắng nên mới bà mới ráng ăn như bình thường, ông thức khuya dậy sớm để thượng triều, thượng triều xong đã nhốt mình ở phòng duyệt tấu chương, đến tối muộn mới trở về, ngoại trừ Tô Hoằng Ái Tân đến dùng bữa cùng bà ra thì thời gian còn lại hai người rất ít thấy nhau.
Khắc Ninh không muốn ông lo lắng thêm việc của mình nên mới giấu đi.
Bà ăn xong lúc đứng dậy,