Edit: Jess93
Ninh Ngộ Châu kiểm tra xong thân thể Kiều Nhạc Thủy, đại khái hiểu rõ tình huống của hắn, nói ra: "Thức hải ngươi còn có chút hỗn loạn, trước tiên có thể dùng Ngũ Chuyển Thanh Dương đan điều dưỡng.
Những thứ khác ngược lại không có vấn đề."
Kiều Nhạc Thủy thấp thỏm nói: "Ngũ Chuyển Thanh Dương đan này..
Có phải là rất đắt?" Nếu là linh đan bình thường thì thôi, nhưng vừa rồi ăn viên kia, là đan cực phẩm đấy..
Đan cực phẩm là khái niệm gì, sao Kiều Nhạc Thủy có thể không biết, với hoàn cảnh hắn bây giờ, hoàn toàn mua không nổi.
"Kiều công tử không cần lo lắng, ngày sau có cơ hội trả lại là được." Bộ dáng Ninh Ngộ Châu rất săn sóc, tiếp tục nói: "Với tình huống hiện tại của ngươi, tu vi hẳn là sẽ nhanh chóng khôi phục."
Sau khi nghe xong, Kiều Nhạc Thủy cũng không kinh ngạc.
Hắn biết tình trạng thân thể mình, mỗi lần phải phát tác ba ngày, chờ sau khi thần trí hắn thanh tỉnh, qua hai canh giờ tiếp theo, tu vi của hắn sẽ khôi phục.
Lần này bởi vì Ninh Ngộ Châu cho hắn ăn không ít linh đan, mới có thể để cho hắn khôi phục thần trí trước hai ngày, mặc dù tu vi khôi phục trễ hơn một ngày, nhưng ít ra tốt hơn nhiều so với trước kia.
Điều này khiến hắn càng tin tưởng đối với năng lực của Ninh Ngộ Châu, tin tưởng hắn thật sự có thể trị tốt cho mình.
Kiều Nhạc Thủy nói: "Thật ra, ta cũng đi tìm luyện đan sư kiểm tra thân thể cho ta, những luyện đan sư kia cũng không phát hiện có vấn đề gì."
Hắn không dám để người ta biết tình huống bây giờ của mình, sợ bị Kiều gia phát hiện hắn còn chưa có chết sẽ có hành động gì đó, cho nên mỗi lần đều chờ phát tác xong, tu vi khôi phục lại đi tìm luyện đan sư kiểm tra thân thể cho hắn.
Nói đến đây, trong lòng Kiều Nhạc Thủy cũng là phát sầu.
Mỗi lần phát tác kiểu này đều muốn mạng người, xong việc lại giống một người không có chuyện gì, những luyện đan sư kia cũng không thể nói vì sao, ngay cả bản thân hắn đều không thể nào tiếp thu được.
Hắn thật sự rất lo lắng, ngày nào đó mình lại lên cơn phát tác, gặp được người tu luyện rắp tâm không tốt, chết thế nào cũng không biết.
Ninh Ngộ Châu an ủi: "Yên tâm, sẽ tốt."
Kiều Nhạc Thủy tin tưởng mà nhìn hắn, nói ra: "Ninh công tử, ta tin tưởng ngươi, sau này đành nhờ ngươi!"
"Kiều công tử không cần phải khách khí, gặp được chính là hữu duyên, nếu ta đã có thể trị, tất nhiên sẽ hết sức."
Ninh Ngộ Châu nói hết sức xinh đẹp, Kiều Nhạc Thủy quả thực hận không thể máu chảy đầu rơi báo đáp hắn.
Ba người Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn yên tĩnh như gà xem toàn bộ quá trình, không có đi quấy rầy Ninh ca ca lừa gạt người thành thật.
Kế tiếp, bọn họ lại ở bãi đá ngầm chờ đợi một lát, cho đến khi tu vi Kiều Nhạc Thủy khôi phục bình thường rồi chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ném ra ngoài một con thuyền nhỏ cấp huyền, Kiều Nhạc Thủy hỏi: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi đặc biệt đến Vân Xuyên hải vực lịch luyện?"
Nghe hắn hỏi, hai người Ninh Ngộ Châu rốt cuộc biết vùng biển bọn họ đang ở bây giờ là Vân Xuyên hải vực.
Ninh Ngộ Châu bình tĩnh, ôn hòa nói: "Đúng vậy, nghe nói vùng này nhiều chủng loại hải thú, có vài hải thú chất thịt rất ngon, rất được người tu luyện hoan nghênh, vì vậy tới xem một chút."
Điều này khiến Kiều Nhạc Thủy nhớ tới chuyện mình thèm món tôm Hàn Tinh Băng Văn do Ninh Ngộ Châu làm ra vào sáng nay, quả thực thèm đến mức muốn khóc.
Kìm nén lòng chua xót, Kiều Nhạc Thủy tốt bụng nhắc nhở, "Vân Xuyên hải vực cách Tử Lôi hải vực tương đối gần, nghe nói Tử Lôi hải vực có yêu tu cấp đế tọa trấn, các ngươi tốt nhất đừng tới quá gần Tử Lôi hải vực, ngộ nhỡ bị những hải thú đó cho rằng là người xâm nhập, kết quả cũng không tốt lắm."
Nếu không phải Vân Xuyên hải vực ở gần Tử Lôi hải vực, hầu hết hải thú vùng này là hải thú cấp tám, người bình thường sẽ không tuỳ tiện đến đây, Kiều Nhạc Thủy cũng sẽ không đặc biệt lựa chọn tới đây ẩn núp, để vượt qua ba ngày phát tác.
Người tu luyện Phi Tinh đại lục kiêng kị hải thú cấp cao ở Tử Lôi hải vực bên kia, sẽ không tùy tiện tới gần vùng này, chẳng qua thỉnh thoảng cũng có một số người tu luyện thực lực cường hãn, cũng không sợ hải thú sẽ tới đây chém giết hải thú, để bán được giá tiền tốt hơn.
Trong biển tài nguyên phong phú, hầu hết hải thú không chỉ có chất thịt ngon, hơn nữa da, xương của bọn nó cũng là vật liệu luyện khí thượng hạng.
Chẳng qua, hầu hết người tu luyện vẫn lo lắng nơi này cách quá gần Tử Lôi hải vực, lúc ra biển đánh bắt, đều sẽ bỏ qua vùng này.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Đa tạ Kiều công tử nhắc nhở, bây giờ chúng ta đang chuẩn bị về Phi Tinh đại lục."
Nói xong, đoàn người dồn dập nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
Văn Cầu Cầu đã trở về không gian, hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn leo lên bờ vai Văn Kiều ngồi xổm, Văn Kiều thì chống gậy dài chèo thuyền.
Hành trình sau đó, Ninh Ngộ Châu và Kiều Nhạc Thủy ngồi trên thuyền nói chuyện phiếm.
Ninh Ngộ Châu không để lại dấu vết đào ra không ít chuyện từ chỗ Kiều Nhạc Thủy, rốt cuộc có chút hiểu biết đối với Phi Tinh đại lục.
Đối với lai lịch của bọn họ, Ninh Ngộ Châu cũng không có nhiều lời, chỉ nói gần đây bọn họ đi ra ngoài lịch luyện, không có có mục đích gì, đi chỗ nào cũng được.
Kiều Nhạc Thủy tất nhiên không tiện hỏi thăm, kẻo cho ân nhân cảm thấy hắn không tin tưởng bọn họ.
Chẳng qua trong lòng hắn cũng suy nghĩ so đo một phen, xem khí độ và nền tảng của hai người Ninh Ngộ Châu, cảm thấy hai người này nhất định là đệ tử danh môn, nếu không làm sao có thể tiện tay lấy ra nhiều linh đan cực phẩm cứu người như vậy, có thể là bởi vì bọn họ đang trên đường lịch luyện, không tiện nói thân phận của mình cho người ngoài mà thôi.
Đương nhiên, hắn sẽ chắc chắn thân phận bọn họ là đệ tử danh môn, cũng bởi vì ánh mắt hai người trong trẻo, tác phong làm việc đoan chính, vừa nhìn chính là người tốt -- chủ yếu là nhìn Ninh Ngộ Châu.
Loại người tốt có bản lĩnh giống Ninh Ngộ Châu, đương nhiên càng khiến người ta tin tưởng an tâm hơn người xấu.
Huống chi, Kiều Nhạc Thủy cũng không cảm thấy hiện tại mình có cái gì để cho người ta ngấp nghé, coi như đối phương là vì tên tuổi huynh trưởng của hắn mà đến, nhưng huynh trưởng hắn đang ở Phi Tiên đảo, ngay cả mặt cũng không thấy, coi như bọn họ có âm mưu gì nhằm vào huynh trưởng, tạm thời cũng không làm được, còn không bằng thử tin tưởng.
Đủ loại suy tính, khiến Kiều Nhạc Thủy nhanh chóng bình tĩnh lại.
** *
Thuyền nhỏ đi trên biển ba ngày, rốt cuộc rời khỏi phạm vi Vân Xuyên hải vực.
Lúc này đã có thể nhìn thấy vài hải đảo lớn lớn nhỏ nhỏ xuất hiện trên mặt biển, những hải đảo này đều có dân cư sinh sống, tăng thêm mấy phần nhân khí cho vùng biển này.
Lúc trước Kiều Nhạc Thủy cũng thuê một động phủ giá rẻ tại hải đảo gần đó, ban đầu hắn dự định sẽ ở lại vùng này trước khi chưa chữa khỏi thân thể, đầu mỗi tháng lại chạy tới Vân Xuyên hải vực trốn đi vượt qua mấy ngày phát tác kia.
Chẳng qua bây giờ đồng hành cùng Ninh Ngộ Châu bọn họ, cũng không cần lại cố gắng ẩn núp.
Bọn họ không có dừng lại ở những hải đảo này, xuyên qua đám hải đảo, tiếp tục đi về phía Phi Tinh đại lục.
Sau năm ngày, bọn họ rốt cuộc đến Phi Tinh đại lục, từ xa đã nhìn thấy một bến tàu cực lớn.
"Đây là bến tàu thành Vân Bình." Kiều Nhạc Thủy giới thiệu cho hai người: "Qua bến tàu, chính là thành Vân Bình."
Lúc trước nói chuyện trời đất với Ninh Ngộ Châu, Kiều Nhạc Thủy biết hai người này cũng không phải từ thành Vân Bình ra biển, mà là tới từ một chỗ khác, sau đó bị lạc đến Vân Xuyên hải vực, cũng chưa quen thuộc đối với vùng này, vì vậy phụ trách giới thiệu cho bọn họ, để bọn họ quen thuộc xung quanh.
Thuyền nhỏ lướt về hướng bến tàu, bị một đám thuyền lớn xinh xắn tinh xảo nổi bật hơn, không chịu nổi một kích.
Chẳng qua nhỏ hơn cũng có chỗ tốt, cực kỳ linh hoạt xuyên qua những thuyền lớn kia, chẳng mấy chốc đã đi tới trước bến tàu.
Mấy người cùng nhau nhảy lên bến tàu, Ninh Ngộ Châu thu lại thuyền nhỏ -- mặc dù cấp bậc con thuyền này hơi thấp, nhưng cũng có tác dụng.
Trên bến tàu người đến người đi, có người tu luyện mới xuống từ thuyền buôn viễn dương, có đội săn đi săn trở về từ trên biển, có tiểu thương bày quầy bán hàng đang gào to trên bến tàu, cách đó không xa là từng chiếc xe yêu thú đứng cạnh nhau, người tu luyện cấp thấp điều khiển xe yêu thú đang chào hỏi khách khứa trên bến tàu..
Ở Vô Tận Hải ba năm, mở mắt nhắm mắt đều là hải thú, Văn Kiều bọn họ không gặp được nhiều người như vậy lâu lắm rồi, trong lúc nhất thời nhìn không dời mắt, cảm thấy khắp nơi đều mới lạ.
Hai con Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng quay đầu nhìn khắp nơi.
Kiều Nhạc Thủy kêu bọn họ lên một chiếc xe yêu thú, nói với người tu luyện điều khiển xe yêu thú: "Trước tiên tiến vào thành tìm nhà trọ đặt chân."
"Được, mời khách nhân ngồi ổn định."
Điều khiển xe yêu thú chính là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Vũ, quát một tiếng, xe yêu thú liền nhanh nhẹn xuyên qua bến tàu.
Văn Kiều nhìn con yêu thú kéo xe kia một chút, cũng không phải là Tật Phong thú nàng quen thuộc, mà là một loại yêu thú có ngoại hình giống ngựa, đầu mọc ra hai cái sừng nhọn, mở móng ra chạy cộc cộc cộc về phía trước, mỗi lần gặp được người chắn đường hoặc xe yêu thú, còn biết linh hoạt né tránh, nhanh nhẹn xuyên qua bến tàu chen chúc, vậy mà không có gây ra tai nạn giao thông gì đó.
Cũng coi là lợi hại.
Hai khắc sau, xe yêu thú đưa bọn hắn đến trước cửa một nhà trọ trong thành.
Sau khi Kiều Nhạc Thủy thanh toán tiền xe, ba người liền tiến vào nhà trọ kia, muốn hai gian phòng, Kiều Nhạc Thủy lại giành thanh toán phí ăn ở.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu không so đo loại chuyện nhỏ nhặt này với hắn, làm một người bệnh,