Edit: Jess93
Rời khỏi thành Vân Bình, ba người ngự kiếm phi hành, sau lưng có vài cái đuôi nhỏ.
Sau khi Ninh Ngộ Châu phát hiện mấy cái đuôi nhỏ sau lưng, chỉ là hoi nhíu mày, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Ở thành Vân Bình, bọn họ thanh lý thi thể hải thú đoạt được trong ba năm, đạt được không ít linh thạch, tất nhiên sẽ khiến người hữu tâm chú ý.
Lúc trước tại thành Vân Bình, những người kia không dám ra tay, chỉ là âm thầm nhìn chằm chằm, chờ rời khỏi thành Vân Bình, chính là lúc động thủ.
Quả nhiên, bọn họ rời khỏi thành Vân Bình không bao lâu, liền bị một đám người ngăn lại.
Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện tám người, sắc mặt Kiều Nhạc Thủy trở nên cực kỳ khó coi, vô thức xiết chặt linh kiếm trong tay.
"Các ngươi là ai?" Hắn khẩn trương quát hỏi, quan sát tám người này, phát hiện lại có ba người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, còn lại đều là cảnh giới Nguyên Không.
Trái tim hắn trầm xuống, có một dự cảm xấu.
Lúc này, nghe được một nam tu thần sắc hèn mọn trong đó nói: "Nghe nói các ngươi bán ra một nhóm hải thú tại thành Vân Bình, được không ít linh thạch.
Đúng lúc gần đây trong tay huynh đệ chúng ta có chút túng thiếu, muốn mượn các ngươi chút linh thạch tiêu xài."
Mượn cái gì? Rõ ràng chính là muốn cướp!
Kiều Nhạc Thủy vừa sợ vừa giận, rời khỏi Kiều gia nửa năm nay, hắn cũng nếm qua không ít thiệt thòi, nhưng cướp bóc quang minh chính đại giống như vậy, còn là lần đầu tiên gặp được.
Đại khái bởi vì khi đó hắn trông quá mức chật vật, vừa nhìn chính là loại tán tu nghèo khổ không có vật gì tốt, cộng thêm vì tránh né người Kiều gia, một đường trốn trốn tránh tránh, mới có thể may mắn đi vào thành Vân Bình này, chưa từng trải qua loại chuyện cướp bóc này.
"Đừng dài dòng với bọn hắn, bọn họ chỉ có ba người, trực tiếp xử lý đi." Một người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh trung kỳ không kiên nhẫn nói.
Sau khi những người khác nghe xong, cảm thấy có lý, năm người lập tức tế ra vũ khí và phù lục.
Bọn họ có tám người ở đây, trong đó có ba người cảnh giới Nguyên Linh, đối phó ba người này không chút lo lắng, thậm chí đều không cần toàn bộ bọn họ ra tay.
Chẳng qua vì giải quyết mau chóng, vẫn xuất động năm người, ba người còn lại thản nhiên đứng quan sát ở đó.
Kiều Nhạc Thủy cũng cảm thấy đối đầu với những người này, bọn họ bên này hoàn toàn không có phần thắng.
Nhưng hắn lại không thể mặc kệ hai người Ninh Ngộ Châu chạy trốn, không nói tới vấn đề đạo nghĩa, nếu vứt bỏ hai người Ninh Ngộ Châu, ai đến trị bệnh cho hắn?
Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể vứt bỏ hai người, hơn nữa còn phải bảo vệ tốt bọn họ.
Trong nháy mắt, Kiều Nhạc Thủy đã cân nhắc tốt tình huống trước mắt, trong lòng biết tu vi của hắn cao nhất trong ba người, là sức chiến đấu chủ yếu, nhất định phải bảo vệ hai người.
Kiều Nhạc Thủy nói với Ninh Ngộ Châu bọn họ: "Ninh công tử, Văn cô nương, ta tận lực ngăn cản bọn họ, các ngươi tranh thủ thời gian về thành Vân Bình, nhất định phải cẩn thận phù lục của bọn họ."
Nói xong, lập tức muốn tiến lên, đột nhiên bên hông xiết chặt, là một đầu roi dài màu thạch kim.
Bóng ma đã từng bị roi dài màu thạch kim buộc một đêm lại lóe lên trong đầu, Kiều Nhạc Thủy tê cả da đầu, không chờ hắn hỏi thăm, đã nghe được giọng Văn Kiều vang lên: "Lui xa một chút!"
Kiều Nhạc Thủy không rõ ràng cho lắm, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho đầu roi thạch kim quấn bên hông hất hắn về phía sau.
Lúc này, năm tên cướp cản đường kia đã vọt tới chỗ bọn họ, tiếp theo là mấy nhóm phù trận phát ra uy áp đáng sợ đập tới.
Nhìn thấy những phù trận này, Kiều Nhạc Thủy cảm thấy nặng nề, làm sao có thể không biết dự định giết người diệt khẩu của những người này, cũng không quan tâm bọn họ có thân phận gì, có thể giết hay không.
Văn Kiều nhìn thấy bọn hắn đến gần, nhanh chóng lui về sau, trong tay xuất hiện mấy viên Bạo Liệt châu, bất ngờ đập tới đám người đang xông tới.
Nàng khẽ quát một tiếng: "Nổ!"
Ầm --
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không chỉ xé toạc phù lục đối phương thành mảnh nhỏ, thậm chí năm người xông tới cũng bị nổ thành bọt máu.
Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai, Kiều Nhạc Thủy suýt chút nữa bị chấn ngã xuống từ trên phi kiếm, bị Ninh Ngộ Châu kịp thời kéo một cái, rời xa phạm vi bùng nổ của Bạo Liệt châu.
Chờ trận nổ lắng lại, mặt đất xuất hiện một cái hố to khoảng mười trượng, năm người kia đã không còn bóng dáng, hài cốt không còn.
Sắc mặt ba tên cướp còn lại đại biến, ánh mắt nhìn về phía mấy người Ninh Ngộ Châu tràn ngập kiêng kị.
Văn Kiều không tiếp tục dùng Bạo Liệt châu, hất cằm lên, nói với Kiều Nhạc Thủy: "Còn lại ba người, chúng ta mỗi người một tên cảnh giới Nguyên Linh."
Nàng nói xong, người cũng đã vọt tới.
Kiều Nhạc Thủy ngơ ngác ừ một tiếng, vô thức tế ra mấy tấm phù lục, lúc muốn tiến về phía một tên cảnh giới Nguyên Linh khác, đột nhiên phát hiện không đúng.
Bọn họ mỗi người đối phó một tên cảnh giới Nguyên Linh, vậy tên cảnh giới Nguyên Không còn lại thì sao?
"Giao cho ta đi, ta đến kiềm chế hắn ta." Giọng nói Ninh Ngộ Châu vang lên.
Ba tên cướp còn lại nghe được lời của đôi phu thê này, quả thực tức đến méo miệng, nhìn bọn họ đằng đằng sát khí.
Vốn cho là mua bán một vốn bốn lời, lại phát hiện mới đó đã tổn thất năm người, quả thực giận điên lên rồi, càng tức giận là hai tiểu gia hỏa cảnh giới Nguyên Không và cảnh giới Nguyên Mạch này còn mở miệng nói lời cuồng vọng như vậy.
Nhóm cướp tế ra phù lục cấp địa công kích, hận không thể trực tiếp giết chết bọn họ.
Kiều Nhạc Thủy nhất thời bất chấp một cảnh giới Nguyên Mạch hậu kỳ như Ninh Ngộ Châu làm sao đối phó được với người tu luyện cảnh giới Nguyên Không, mau chóng xông tới ngăn lại tên cướp cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ kia, để lại cho Văn Kiều một tên cướp cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết bọn họ, kẻo cho một phù lục sư yếu đuối như Ninh Ngộ Châu bị kia tên cướp cảnh giới Nguyên Không kia giết chết.
Tên cướp cảnh giới Nguyên Không quả thật rất muốn giết chết xuất khẩu cuồng ngôn Ninh Ngộ Châu.
Thấy hai người kia đối phó hai tên cảnh giới Nguyên Linh, thừa lại một tiểu tử cảnh giới Nguyên Mạch lẻ loi trơ trọi đứng ở đằng kia, bên người chỉ có hai con tiểu yêu sủng lông xù, hoàn toàn không đáng để lo.
Thế là hắn ta vọt tới chỗ Ninh Ngộ Châu, cảm thấy muốn giải quyết một tên cảnh giới Nguyên Mạch hết sức dễ dàng, thậm chí cũng không cần hắn ta tự mình ra tay, chỉ cần một nhóm phù lục cấp địa đã có thể giải quyết.
Hắn ta đánh về phía Ninh Ngộ Châu một nhóm Hỏa Liệt phù cấp địa, ánh mắt âm độc.
Mắt thấy Hỏa Liệt phù cấp địa kia sắp nhào về phía Ninh Ngộ Châu, cắn nuốt hắn trong liệt hỏa, đột nhiên con yêu thỏ giống sủng vật kia nhảy lên, móng vuốt cào một phát xé rách nhóm Hỏa Liệt phù kia.
Xé?
Tên cướp cảnh giới Nguyên Không còn đang ngạc nhiên, liền thấy con yêu thỏ xé Hỏa Liệt phù kia rơi xuống bên cạnh nam tu kia, hướng về phía hắn ta phát ra một đạo khí âm khinh miệt.
Tên cướp cảnh giới Nguyên Không cảm thấy mình bị một tiểu súc sinh khinh bỉ.
Dưới cơn nóng giận, hắn ta bất chấp những thứ khác, chỉ muốn giết chết một người một thỏ này, để tiêu trừ mối hận trong lòng hắn ta.
Văn Thỏ Thỏ thấy đồ đần này vậy mà không biết tự lượng sức mình chạy tới, lười giao lưu với hắn ta, một lần nữa nhảy đến giữa không trung, móng vuốt cào một phát cho hắn chết một cách sảng khoái.
Lúc ngã trên mặt đất, tên cướp cảnh giới Nguyên Không thậm chí còn không biết mình chết như thế nào.
Ninh Ngộ Châu thu tay áo đứng nhìn ở nơi đó, từ đầu đến cuối vẻ mặt chưa từng thay đổi.
Văn Cổn Cổn vẫn đi theo bên người Ninh Ngộ Châu, chỉ cần có người tới, nó sẽ lập tức dựng thẳng tường đất lên bao vây bọn hắn lại, phòng ngự tuyệt đối, hoàn toàn không cần lo lắng có người có thể làm bị thương Ninh ca ca, nó sẽ bảo hộ Ninh ca ca không mất một sợi tóc nào.
Nhưng mà để nó thất vọng chính là Văn tỷ tỷ ra tay quá nhanh, một lần đã nổ chết năm tên cướp, còn lại đều không có sức chiến đấu gì, làm nó hoàn toàn không có cơ hội biểu hiện.
Văn Cổn Cổn thất vọng lấy ra một cây trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh, gặm cây trúc bình tĩnh một phen.
Văn Thỏ Thỏ thuần thục lột túi trữ vật bên hông tên cướp kia, sau đó thủ ở bên cạnh Ninh Ngộ Châu, xem ai còn dám đến bắt nạt Ninh ca ca.
Ninh ca ca ban thưởng cho Văn Thỏ Thỏ một viên Dưỡng Nguyên đan.
Văn Thỏ Thỏ đạt được Dưỡng Nguyên đan càng vui vẻ, giương mắt hổ nhìn chằm chằm vào xung quanh, hi vọng lại chạy ra mấy tên cướp, để nó tiếp tục bảo vệ Ninh ca ca.
Nhưng mà giặc cướp là không có, có chỉ còn lại hai tên cảnh giới Nguyên Linh cuối cùng.
Ninh Ngộ Châu không biết suy nghĩ của Văn Thỏ Thỏ, hắn đứng ngoài chiến trường xem chiến đấu, bộ dáng ung dung thản nhiên kia, làm những tên cướp kia trông thấy chỉ muốn giết chết hắn.
Hai tên cướp cảnh giới Nguyên Linh còn lại hoàn toàn không rảnh quan tâm bọn họ.
Lúc Văn Kiều vọt tới chỗ tên cướp có bộ râu lớn cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, tên râu lớn kia cũng không có đặt nàng vào mắt.
Chẳng qua bởi vì vừa rồi Văn Kiều đập tới mấy viên Bạo Liệt châu kia, một hơi khiến bọn họ tổn thất năm người, khiến cho hắn ta hết sức phẫn nộ, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn ngập tức giận, hận không thể trực tiếp bóp chết nữ nhân này.
Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp, ra tay càng ngoan độc.
Tên râu lớn cười gằn, lúc vung tay áo liền nhìn thấy mấy tấm Lôi Bạo phù xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn ta, tiếng sấm rung động đùng đùng.
Văn Kiều thấy thế, động tác dưới chân dừng một chút, kiềm nén xúc động muốn một quyền đánh chết hắn ta, bàn tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, năm viên Bạo Liệt châu màu đỏ thẫm xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.
Mặc dù năm hạt châu kia không có sấm chớp đùng