Chung Khấu Châu lấy lại canh thiếp cảm thấy mình sống lại, xé rách mặt với một nhà đại cữu cữu, không thể ở lại Hầu phủ, chỉ có thể cùng thúc tổ mẫu về quê, Nam thị có chút không vui, còn muốn cầu kiến Đức Dũng hầu.
Nam Sùng Khởi tất nhiên sẽ không gặp nàng, nàng lại lắp bắp chạy đến trước mặt Nam Hoành Đào, nhưng Nam thế tử hiện tại đâu còn nhận muội muội này, không hoà nhã với nàng, Nam thị tự biết không có khả năng lưu lại, vẻ mặt càng thêm buồn bực, dường như rất oán hận nữ nhi.
Nàng như vậy là vì ai, còn không phải muốn Châu tỷ nhi có thể tìm nhà tốt sao, ở trong kinh tốt hơn so với trở lại quê Chung thị, Chung gia ở trong một huyện thành, Châu tỷ nhi trở về, nào có nhân duyên nào tốt.
Vậy mà nữ nhi không nhận tấm lòng của nàng, nhiều ngày xa cách, ngược lại thân thiết với Thạch thị.
Lúc thu dọn đồ đạc, Nam thị bởi vì trong lòng tức giận, động tác rất chậm, Ngụy thị chạy tới, âm dương quái khí nói, "Sao thế, còn muốn ăn vạ Hầu phủ à, nhìn xem xiêm y trên tay ngươi, nguyên liệu này là trong phủ phát năm ngoái, ta nói này, các ngươi kiên cường như vậy thì không cần mang đi bất cứ thứ gì của Hầu phủ đâu."
Nam thị bị nàng nói mát trong lòng khó chịu, lạnh mặt, "Đại tẩu nói, đồ Hầu phủ gì chứ, chẳng lẽ ta không phải nữ nhi Hầu phủ, lại nói, ngươi họ Ngụy, mới là người ngoài, đừng cho là ta không biết, mấy năm nay ngươi vơ vét được đủ béo bở rồi trợ cấp nhà mẹ đẻ mình."
Ngụy thị cả giận, "Con gái gả chồng như nước đổ đi, nào có đạo lý một nữ nhi xuất giá hàng năm ở nhà mẹ đẻ, về lời ngươi vừa nói, tất cả đều là vu tội, mau thu thập đồ đạc rồi rời đi đi."
Nam thị chán nản, Chung Khấu Châu từ phòng mình chạy tới, đoạt xiêm y trong tay Nam thị, "Cữu mẫu nói phải, mấy thứ này, chúng ta không cần."
Nói xong, chỉ thu thập quần áo cũ năm đó của Nam thị, còn có đồ hai mẹ con tự đặt mua, tổng cộng không đến bốn rương, dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy thị, phẫn nộ rời phủ.
Nam San nhận được tin các nàng phải đi, cố ý đến tiễn đưa, mấy người Thạch thị hành lễ với nàng, biết nếu không phải nàng ra tay, Mạnh gia không có sảng khoái trả lại canh thiếp như vậy.
Kỳ thật Nam San chẳng qua là gặp mặt Mạnh Quốc công, kể lại sự tình, tuy rằng là điệt tôn tử của ông, nhưng Mạnh Quốc công lại không phải người bênh vực người mình, nhiều lần bảo đảm sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Đối với Mạnh Quốc công, tâm trạng Nam San rất phức tạp, trước kia không có hảo cảm, tiếp xúc vài lần lại phát hiện con người không xấu, trong tiềm thức cảm thấy ông là một người đáng tin cậy, ít nhất khác những người Mạnh gia khác.
Thạch thị giống tưởng tượng của nàng, khôn khéo sang sảng, ở cổ đại mà nói, xem như một nữ tử kỳ lạ, tuy Nam thị là cô mẫu của nàng, nhưng con người Nam thị không tốt, xu lợi lại làm người ta ghét, khó trách sẽ không ở chung được với Thạch thị, có điều trước mắt, Nam thị cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể trở về cùng người Chung gia.
Nam thị sầu khổ, như người khác thiếu nàng mấy vạn lượng bạc, Nam San không muốn quan tâm nàng, chào hỏi với mấy người Thạch thị, chuyển hướng Chung biểu tỷ, "Châu biểu tỷ, về sau nếu có chuyện gì, nhất định phải đưa tin ngay đấy."
Chung Khấu Châu đầy không nỡ, "Đa tạ tam biểu muội, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp nhau."
Đã nhiều ngày, nàng cùng thúc tổ mẫu ở chung không tồi, thúc tổ mẫu phân tích đủ loại ở quê với nàng, chỉ nói riêng chuyện nhân duyên, tự nhiên kém kinh thành, nhưng bất luận tìm nhà nào đều phải được bà cho phép.
Thạch thị còn tiết lộ, huyện lệnh nơi đó có một công tử, tài học hàng đầu, đang chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân, huyện lệnh phu nhân quan hệ tốt với Thạch thị, thật ra có thể suy xét.
Chung Khấu Châu trầm tư một lúc lâu, nàng và nam tử tuấn lãng như tùng trong đầu sợ là kiếp này vô duyên, gật đầu, "Thúc tổ mẫu, Châu nhi nghe người."
Thạch thị cưng chiều nàng thật lòng, bởi vì chất nhi mất sớm lưu lại huyết mạch duy nhất, làm sao cũng muốn tận lực để nàng sống tốt, "Bé ngoan, thúc tổ mẫu sẽ không để con tủi thân."
Nghĩ vậy, Chung Khấu Châu bình thường lại cười với Nam San, "Tam biểu muội, nói không chừng rất nhanh chúng ta còn có thể gặp nhau."
Nam San cũng cười với nàng, "Châu biểu tỷ, tỷ nói đúng, đời người luôn có lúc gặp lại."
"Biểu muội nói đúng, bảo trọng."
"Bảo trọng."
Mắt thấy xe ngựa càng lúc càng xa, xa thành điểm đen nhìn không thấy, phiền muộn cùng mất mát trong lòng Nam San đồng loạt nảy lên, Chung Khấu Châu là bằng hữu đầu tiên của nàng trên thế giới này.
Tuy rằng chưa nói tới có bao nhiêu tình cảm, nhưng cũng là cùng nhau lớn lên.
Cổ đại không thể so với hiện đại, thông tin lạc hậu, giao thông không tiện, có một số người, một khi chia xa, có lẽ cả đời đều sẽ không gặp lại.
Trở lại phủ, nàng vẫn rầu rĩ không vui, Lăng Trọng Hoa thấy bộ dạng ủ rũ của kiều thê, muốn an ủi một chút, nhưng từ trước đến nay bắn lãnh đạm, lại có chút không thể xuống tay.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân, "Bẩm tam hoàng tử, tam hoàng tử phi, bên ngoài có một cô nương tự xưng là bạn tốt của hoàng tử phi cầu kiến, nàng nói nàng tên Khương Diệu Âm."
"Diệu Âm trở lại," Nam San thiếu chút nữa nhảy cẫng, như một trận gió chạy ra cửa, lưu lại bàn tay Lăng Trọng Hoa ở giữa không trung, bất đắc dĩ buông xuống.
Ngoài cửa phủ tam hoàng tử, Khương Diệu Âm mặc nam trang, dáng người cao gầy, làn da đen sạm, giống như một nam tử dãi nắng rầm mưa lâu ngày.
"Oa," Khương Diệu Âm vừa thấy nàng đã kêu lên, "Từ biệt mấy ngày, lau mắt mà nhìn, thay đổi thế này nào dám nhận, dáng người cũng thật đẹp, đúng là một mỹ kiều nương."
Nam San vui vẻ cười to, "Cô cũng là một vị công tử anh tuấn."
Vừa cười nói vừa mời người vào phủ, Khương Diệu Âm dọc đường đi tò mò quan sát, tấm tắc nói, "Trời ạ, sinh thời ta lại có thể đặt chân vào phủ đệ tam hoàng tử, thật là đáng giá."
"Xem cô nói gì vậy, về sau muốn đến, có thể đến bất cứ lúc nào."
"Thật hả, vậy ta có thể thấy tam hoàng tử đẹp đến trời ghét người oán trong truyền thuyết hay không?"
Nam San hơi chần chờ, "Cái này ta không làm chủ được."
"Được rồi, trêu cô thôi," Khương Diệu Âm không khách khí ngồi xuống, hạ nhân lái xe đã sớm nâng một cái rương vào, nàng chỉ tay, "Nè, hạ lễ đại hôn của cô."
"Thứ gì vậy?" Nam San ngửi được mùi thuốc, mở ra xem, quả nhiên tất cả đều là dược liệu.
Khương Diệu Âm ranh mãnh chớp mắt, ném cho nàng ánh mắt cô hiểu mà, "Nghe nói tam hoàng tử không gần nữ sắc, mấy cái này đều là thứ tốt, cô xem đây là tỏa dương, pín hổ, thạch hộc vỏ tím...."
Đây là thuốc tráng dương của nam nhân? Mặt Nam San thiếu chút nữa không giữ được, nam nhân của nàng không ăn mấy thứ này đã gần giết chết nàng, nếu dùng mấy thứ này, nàng còn mạng không?
"Cái này, cảm ơn cô ngàn dặm xa xôi mang về, ta nhận trước."
"Nhớ dùng đấy, chỗ ta còn có phương thuốc, dược liệu trong rương đều có, nhưng cô kết hợp sắc rồi dùng, bảo đảm còn hữu hiệu hơn canh thập toàn đại bổ trong cung, thái giám uốn cũng nóng lòng muốn thử, lão hán bảy tám chục tuổi uống cũng muốn cưới thêm tiểu thiếp, không sợ tam hoàng tử ăn không thông suốt."
Nam San ngơ ngác mà nhìn nàng, ai nói nữ tử cổ đại rụt rè, vị trước mắt rõ ràng còn nhiệt tình hơn nàng, những lời này, nàng cũng có chút ngại nói ra.
Khương Diệu Âm thấy