Lăng Trọng Hoa lợi dụng bóng đêm đi vào phủ Hộ Quốc phu nhân, ngón tay bắn ra một viên đá, cửa số khắc hoa văn chỗ lầu các của Mạnh thị nhẹ nhàng mở ra, hắn lắc mình đi vào, mắt lạnh quét một vòng, tìm đến chỗ khảm ngọc, mở cơ quan, quả nhiên bên trong là một bức tranh cuộn.
Đẩy tay mở ra, bản thân kiếp trước hiện ra.
Hắn khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, cuộn tròn bức tranh châm ngọn nến trên bàn, ngọn lửa chậm rãi nuốt hết dung nhan trong bức tranh.
Trong nội thất bay tới một mùi hương ngọt ngấy, mơ hồ truyền ra tiếng nam nữ nỉ non hoan hảo, một giọng nữ khẽ rên, "Tiêu lang Tiêu lang..."
Đúng là tiếng Mạnh thị.
Nghĩ mình bị nữ nhân này mơ ước, hắn thấy buồn nôn, nhịn xuống cảm giác ghê tởm cuồn cuộn, cầm lấy hai cái chén trên bàn, cũng không thèm nhìn mà ném vào trong nội thất.
Vị nam tử tên Đàn lang trong nội thất nghe được Mạnh thị khẽ gọi, trong lòng vui vẻ, lão bà này quả nhiên có vài phần chân tình với mình, không uổng công chính mình hầu hạ mười mấy năm, mình họ Tiếu tên Đàn, Tiếu lang trong miệng Hộ Quốc phu nhân tất là mình không thể nghi ngờ, vì thế động tác càng thêm ra sức, làm Mạnh thị càng kêu lớn tiếng. (Tiêu, Tiếu đồng âm)
Hai người đang sắp lên đỉnh, đột nhiên từ vách tường bay tới hai thứ, bọn họ còn chưa thấy rõ đã bị hai cái chén đập ngất xỉu.
Lăng Trọng Hoa từ cửa sổ bay ra, theo sau đánh một chưởng kình phong vào trong phòng, thế lửa như gặp được dầu, bỗng nhiên bùng lên cao, rất nhanh lan rộng, hắn cười lạnh một tiếng, biến mất trong bóng đêm.
Lầu các rất nhanh bị ngọn lửa nuốt hết, đám người hầu nghe tin giật mình nửa ngày không hồi thần được, nơi cháy mạnh nhất vừa lúc chính là phòng ngủ của Hộ Quốc phu nhân, nếu phu nhân thực sự gặp bất trắc, đám hạ nhân bọn họ sao có thể sống tốt, nói không chừng mạng cũng khó giữ được.
Mọi người vội vàng tới phủ Trấn Quốc công báo tin, xách nước, đồ gì có thể đựng nước đều dùng tới, bận việc nửa ngày, thế lửa cuối cùng cũng giảm xuống, mấy người hầu gan lớn khoác chăn ướt xông vào.
Cảnh tượng trong nội thất làm bọn họ bị dọa không nhẹ, chăn gì đó đều cháy không còn nguyên dạng, trên giường là hai nam nữ trần trụi, Hộ Quốc phu nhân bị nam tử đè ở phía dưới.
Nam nhân này bọn họ nhận thức, đúng là Tiếu cử nhân trong phủ, nghe nói là nhân tình của phu nhân, hai người ôm chặt nhau, nơi nào đó còn đang kết hợp, mấy thị vệ không dám nhìn nhiều.
Hai người im hơi lặng tiếng, trên người trên mặt đều đầy tro bụi, không biết sống hay chết, cũng không kịp nghĩ nhiều, mấy người dùng cái chăn rách nát cuộn hai người lại, khiêng ra ngoài.
Bên ngoài lầu các, người phủ Trấn Quốc công đều đã tới rồi, thấy người bị nâng ra, trong chăn rách nát lộ ra thân thể làm rất nhiều hạ nhân đều quay đầu đi.
Mặt Mạnh Tiến Quang lạnh lùng nhìn muội muội không rõ sống chết, lại nhìn nam tử không mảnh vải che thân, gương mặt nghiêm túc còn đen hơn cây cột phòng bị cháy.
Chờ đại phu trong phủ chạy tới, bàn tay run rẩy khám mạch, lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ nói, "Phu nhân bị sặc khói, hít thở không thông ngất đi, về phần vị lang quân này, đã mất sinh cơ."
Vị Đàn lang đè trên người Mạnh thị, thay bà ta chắn lửa, ngược lại làm Mạnh thị nhặt được một mạng.
Nghe được phu nhân còn sống, hạ nhân phủ Quốc công đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Quốc công đen mặt, sai người dọn nam nhân đã chết trên người muội muội xuống, may mắn vừa mới chết không lâu, thân thể nam nhân còn chưa cứng đờ, nếu không lại tốn một thời gian.
Mạnh Quốc công sai người nâng Mạnh thị đến một viện khác, phái người sắc thuốc cho bà ta uống, sau đó Mạnh thị tỉnh lại.
Còn chưa kịp kinh hoảng, Mạnh Tiến Quang tát bà ta một cái.
Mạnh thị ôm mặt, không dám tin mà nhìn huynh trưởng, yết hầu còn có vết bỏng nhỏ, "Ca, sao huynh đánh ta?"
"Thứ mất mặt xấu hổ, năm đó sau khi bệ hạ đăng cơ, ngươi được thoát tịch phá lệ phong làm Hộ Quốc phu nhân, khi đó ta từng vài lần hỏi ngươi, muốn tìm một nhà nào đó đứng đắn gả chồng hay không, ngươi không đồng ý, ai ngờ ngươi lại nuôi nam nhân ở trong phủ."
"Nuôi nam nhân thì như thế nào, nam nhân lúc trước huynh tìm đều là người sắp làm tổ phụ, ta gả qua làm vợ kế không nói, còn chưa sinh dưỡng đã phải làm tổ mẫu, dựa vào cái gì?"
"Không dựa vào cái gì, lấy tuổi tác của ngươi có thể tìm được thế gia làm vợ kế đã tốt lắm rồi."
"Ca, bọn họ không xứng, nam nhân ta muốn cần phải đỉnh thiên lập địa, nổi bật bất phàm."
Mạnh Quốc công mắt lạnh nhìn bà ta, nửa ngày "xuỳ" một tiếng, "Thế cái vị cử nhân ngươi dưỡng mười mấy năm, hắn chính là người nổi bật bất phàm? Ta thấy ngươi mỗi ngày ngâm thơ ngâm choáng váng rồi."
Mạnh thị muốn phản bác lời ông, đương nhiên không phải loại thay thế này, nam nhân bà ta muốn, tôn quý nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị, nhưng bà ta không dám nói, huynh trưởng bình sinh khâm phục nhất chính là tiên đế, tuyệt không có thể chịu đựng bất luận kẻ nào khinh nhờn mảy may.
Tâm tư bà ta quay lại, nhớ tới trước đấy bà ta đang cùng Đàn lang hoan hảo trong nội thất, mở miệng hỏi, "Ca, huynh làm gì Đàn lang rồi?"
Mạnh Tiến Quang cả giận nói, "Ngươi còn mặt mũi hỏi, các ngươi ở trong phòng mua vui, sơ xuất dẫn lửa, trong phòng hoả hoạn, hắn bị thiêu chết."
Chết rồi?
Mạnh thị có chút phản ứng không kịp, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bà ta chỉ nhớ mình đang sung sướng không biết ở nơi nào, đột nhiên mất đi tri giác.
Tính ra, bà ta đã là nữ nhân gần 50, đột nhiên, có người nói với bà ta, nam nhân một khắc trước còn cùng mình lên đỉnh vu sơn đã biến thành một khối thi thể lạnh băng, bảo người ta làm sao có thể tiếp thu.
Nhớ tới khi mới gặp, hắn chỉ là một trong đông đảo cử tử lên kinh đi thi, bởi vì có một vài phân giống tiên đế, bản thân nổi lên lòng chiếm hữu.
Ném cành (thả thính) mấy lần, Tiếu Đàn cũng sinh ái mộ với bà ta, vốn dĩ lấy tài năng của hắn thật ra cũng trong số tiến sĩ hạng cuối, là bà ta muốn chiếm hắn làm của riêng, dùng thủ đoạn mạnh mẽ làm không có tên trên bảng.
Sau đó, nghe được hắn có hôn sự ở quê nhà, cô nương đính thân tìm lên kinh, bà ta âm thầm phái người hủy trong sạch của cô nương kia, lại phái người nhiều lần hãm hại.
Mười mấy năm, Đàn lang với bà ta giống như là một tài vật giấu riêng, vào lúc không người quan sát cẩn thận, sao ngờ được, một người đang yên đang lành, nói không còn liền không còn.
Hiện tại ca ca nói với bà ta, Đàn lang đã chết, phòng bà ta bốc cháy, lửa từ đâu tới? Là người phương nào muốn hại bà ta?
"Ngươi nghỉ ngơi đi, cũng đừng nhớ thương nam nhân kia nữa."
Mạnh Tiến Quang nói xong, phất tay áo rời đi.
Mạnh thị ngồi yên trên giường, phảng phất như không nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, bà ta ngây ngốc, khuôn mặt suy sụp, gương mặt bảo dưỡng thoả đáng nháy mắt già nua không ít.
Phủ Hộ Quốc phu nhân chuyển nước cũng không phải là việc nhỏ, hơn nữa đêm qua binh hoang mã loạn, bản thân Mạnh Tiến Quang cũng không kịp làm công tác phòng hộ, tự nhiên một ít hạ nhân không kín miệng để lộ tin tức trong phủ ra ngoài.
Người Mạnh gia ra tay ngăn cản, ngay cả Mạnh hoàng hậu trong cung cũng phái người, nhưng lời đồn đại đã như từ dưới nền đất chui ra, trong một đêm truyền khắp kinh thành.
Không đến nửa ngày, phố lớn ngõ nhỏ đều lan truyền, Hộ Quốc phu nhân dưỡng trai lơ, hai người tìm hoan mua vui, thế nhưng dẫn tới căn phòng bốc cháy, trai lơ kia mất mạng tại chỗ.
Có mấy nam nhân đáng khinh nghe được hiểu ý cười, nhìn không ra Hộ Quốc phu nhân ngày thường cao cao tại thượng, luôn luôn nghiêm trang, thích ngâm thơ đối chữ, lại còn chơi lớn vậy, thủ đoạn nhỏ nến tàn nhẫn như vậy cũng dùng, bằng không sao có thể làm đổ nến gây nên hỏa hoạn.
Nam nhân nghe thấy suy đoán này cười đê tiện, lão bà Mạnh thị thoạt nhìn lạnh như băng sương, thì ra thích kiểu vậy.
Người Mạnh gia nghe được vừa xấu hổ lại vừa tức giận, thẹn đến độ không dám ra cửa, đặc biệt là nữ quyến phủ Trấn Quốc công, toàn bộ đóng cửa từ chối tiếp khách.
Cả Lư thị ẩn cư Phật đường cũng thoáng nghe thấy, khi nghe nhân tình của Mạnh thị táng thân biển lửa, Phật châu trong tay bà dừng lại, trong mắt hình như có nước mắt vui vẻ.
Thanh ma ma đặt tay lên vai bà, "Tiểu thư, người nọ cuối cùng cũng chết rồi, cũng là báo ứng, mong muốn cả đời này của hắn chỉ là thăng quan nhanh, vốn tưởng rằng leo lên nữ nhân kia là có thể một bước lên mây, hừ, cũng chỉ là đồ chơi mười mấy năm không thể gặp ánh sáng, rơi vào kết cục như thế, trừng phạt đúng tội."
Lư thị cúi đầu, khôi phục lại nhanh chóng chuyển động Phật châu, trong miệng thì thầm, "Thiện ác tất có báo, nhân kiếp trước, quả kiếp này, a di đà phật."
Năm đó bà cùng đường, sau khi bị người ta vũ nhục, ác phụ kia còn chưa từ bỏ ý định, muốn dồn bà vào chỗ chết, may mắn trước khi bà lên kinh huynh trưởng có dặn, trong kinh có bằng hữu của huynh ấy, hai người đều từng học trong Quốc Tử Giám, tuy rằng giao tình không thâm, nhưng nếu thực sự có chuyện, có thể thử cầu xin.
Bà ôm lòng thử, cầu tới trước mặt Hầu gia, Hầu gia không chỉ có giúp bà thoát khỏi ác phụ đuổi giết, còn lén cho bà một chỗ an thân.
Đã bao nhiêu năm, mỗi ngày bà niệm kinh, không phải sám hối, không phải chuộc tội, mà là nguyền rủa, ngày đêm nguyền rủa đôi cẩu nam nữ kia chết không tử tế.
Hiện giờ, hắn rốt cuộc chết rồi.
Lư thị rơi nước mắt xuống Phật châu, Thanh ma ma cũng lệ rơi đầy mặt.
Đồng dạng khóc đến thở hổn hển còn có Mạnh hoàng hậu, nàng quỳ gối trước mặt Vĩnh Thái đế, đau khổ cầu xin, "Bệ hạ, cô mẫu làm người như thế nào, người khác không biết, bệ hạ còn không biết sao?"
Vĩnh Thái đế dạo này vừa thấy Mạnh hoàng hậu là phiền, từ lần trước bị người ta bắt bẻ một ngày hai lần, tâm thái đối với Mạnh thị cũng có biến hóa vi diệu.
Trong kinh lời