CHƯƠNG 4: NÊN “PHANH TỪ”
Editor: Luna Huang – nghĩa đen là đập đồ sứ nghĩa bóng trong truyện là dựng tình huống va chạm
“Đợi chút ta sẽ đi ngang qua hiên bồn hoa thì ngã sấp xuống, ngươi thấy cỗ kiệu của hộ bộ thị lang kinh qua, thì gọi một tiếng.”
Ninh Sơ Nhị một mặt sửa sang lại quan bào, một mặt nói với đông quan.
Nàng là bát phẩm linh đài, trong khâm thiên giám, trừ giám chính ngũ phẩm khắc lậu ra, người còn lại là ngay cả lâm triều cũng không thể tham gia.
Muốn gặp Liên Thập Cửu một mặt, chỉ có thể dùng biện pháp này.
“Đại nhân, người đây là dự định phanh từ sao? Hạ quan thế nào không nghĩ tới?”
Hắn gặp qua chuyện gây dựng hiện trường giả trong chợ, vô tình gặp dễ nói chuyện, kiếm được tiền không thể ít so người bình thường.
Lừa Liên Thập Cửu?
Ninh Sơ Nhị ‘ Tán thưởng’ ánh mắt nghênh hướng kính phục của đông quan.
Sinh thời nàng là không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
“Việc này không thể trương dương, làm theo ta nói là được.”
Nàng chỉ là muốn cùng hắn thương lượng, mượn quan tướng ấn dùng trước một chút. Dù sao hơn bảy ngàn lượng bạc, nàng ngay cả có lòng đập nồi bán sắt, cũng không có được số lẻ của nó.
“Vâng, hạ quan định không phụ tín nhiệm của người.”
Ninh Sơ Nhị vẫn cảm thấy thâm tín không nghi ngờ, người thành thật ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời.
Cho nên khi đông quan nói, thỉnh nàng yên tâm, nàng thực sự quyết tâm rồi.
Kiệu nhỏ của Liên Thập Cửu thanh tú có chút tao bao xuất hiện, là lúc nàng ngã.
Dưới tàng cây, cạnh ngói.
Đây vốn là một góc không thu hút lắm, chỉ cần khẽ hô một tiếng, hơn phân nửa sẽ không khiến chú ý của quá lớn.
Đâu biết được, nàng bên này chân trước vừa rơi xuống đất, đông quan liền vài bước tiến lên ngăn cản cỗ kiệu của Liên Thập Cửu.
“Gọi một tiếng!”
! ! ! ! ! ! !
Gặp qua thiếu đầu óc, chưa thấy qua thiếu dư địa như thế.
“Nhà ngươi ở chỗ nào a?”
Đều nói thủy thổ chỗ nào thì dưỡng người như vậy, Ninh Sơ Nhị trái lại có thật hiếu kỳ, là dạng thủy thổ gì có thể dưỡng ra một đóa phong tư trác tuyệt như thế.
Tràng cảnh của hôm qua rõ ràng ở trước mắt, đầy rẫy ở bên tai: “Gọi một tiếng”, vẫn “Dư âm còn văng vẳng bên tai”.
Vọng Thư Uyển
“Hạ quan là người Lăng thành, coi như, cùng đại nhân là đồng hương.”
Đông quan hút nước mũi, trên mặt có vài phần quật cường.
“Chuyện của hôm qua, cũng thực sự không biết chọc đại nhân không hài lòng chỗ nào. Đại nhân nói, để hạ quan gặp cỗ kiệu của hộ bộ thị lang liền gọi một tiếng, hạ quan hô, hơn nữa hô vài tiếng. Đại nhân vẫn là không hài lòng, sau khi trở về lại cho hạ quan xem sắc mặt.”
“Nhưng đây rõ ràng là người phân phó, làm sao sau khi trở về liền không định gặp hạ quan.”
Ninh Sơ Nhị nghe xong chỉ cảm thấy một trận hai mắt biến thành màu đen.
(Luna: Ủa, thắc mắc nha, vậy mắt bả màu gì?)
“Ta bảo ngươi gọi một tiếng, là vì cho ngươi dẫn sự chú ý của hắn, nhẹ giọng mời người đi theo. Không phải là để mọi người đều biết. . .”
Giải thích đến cuối, Ninh đại nhân tự bỏ qua.
Bởi vì đông quan lại nhỏ thanh nói câu.
“Vậy thời gian người té, Liên đại nhân không phải là còn ném cho vài đồng lẻ sao, cũng không nên xem như một phân tiền cũng không có a. Hơn nữa sau lại, động thủ đánh người rõ ràng là người. .. ”
“Xuân quan, ngày hôm nay ngươi tới chấp bút!”
Gân xanh trên trán của Ninh Sơ Nhị đều bạo phát, thẳng cầm mũ cánh chuồn lên đài quan tinh.
Nàng thực là muốn tìm một lý do cách chức đông quan.
Ngày hôm qua “gọi một tiếng”, đưa tới bao nhiêu đồng liêu trong triều ghé mắt.
Một tay của Liên Thập Cửu vén mành, trên mặt còn mang theo buồn ngủ chưa tỉnh, cũng theo thói quen ném vài đồng tiền trên mặt đất.
Hảo đoan đoan mượn cớ ôn chuyện, cứ như vậy sinh sôi bị trở thành chặn đường xin cơm.
Lúc đó nàng tâm vô tạp niệm chỉ cầu chết sớm, vừa vặn màn kiệu vung lên thấy được quan ấn đồng ấn hoàng thụ trong tay hắn.
Gần trong gang tấc, không đoạt cũng là phải tự có lỗi với