CHƯƠNG 5: THOA. . . CHỖ NÀO?
Editor: Luna Huang
Nha môn của hộ bộ, cách khâm thiên giám có chút xa.
Ninh Sơ Nhị toát miệng rộng đi một đường, răng cửa đều đông lạnh.
Tiểu quan truyền tin ở cửa trừng mắt xem xét nàng một lát, cố ý tìm người biết y thuật vì nàng gọi mạch, mới nửa tin nửa ngờ để người tiến vào.
Toàn bộ quá trình, Ninh Sơ Nhị đều biểu hiện phối hợp tốt.
Dù sao thình lình gặp một người môi biến xanh, diện mục dữ tợn ôm một đống bình thuốc cầu kiến, là mọi người sẽ cảm thấy người cần phải uống thuốc chính là nàng.
Đại môn sơn đỏ, hành lang gấp khúc khắc hoa.
Ninh Sơ Nhị cũng nghĩ không thông, đồng dạng đều là nha môn, dựa vào cái gì chỉ có hành lang của hộ bộ thị lang trên có khắc hoa nhỏ.
Cho đến khi nhìn thấy Liên Thập Cửu cầm trà sâm súc miệng, nàng hiểu.
Chỉ cần có bạc, hành lang nạm vàng điều không ai quản được.
“Liên đại nhân, nghỉ ngơi?”
Nàng toét miệng tiến lên, dáng tươi cười cứng ngắc đều co lại.
Liên Thập Cửu tựa hồ sớm đoán được nàng sẽ đến, nháy mắt một cái xem như là chào hỏi. Xoay mặt đến công văn trên bàn, hình dạng nhật lí vạn ky.
Ninh Sơ Nhị lấy tay vỗ vỗ mặt đông cứng, tận lực để cho mình như người bình thường đi tới.
“Chuyện của hôm qua, là hạ quan sai. Hôm nay cố ý cầm chút thuốc mỡ, bồi tội với đại nhân.”
Đường nhìn của Liên Thập Cửu đảo qua một bình thuốc.
“Nàng muốn giúp ta thoa sao?”
Cái gì?
“Không phải là tới giúp ta thoa thuốc sao?”
“. . . Ngạch.”
Ninh Sơ Nhị lăng lăng gật đầu.
Nếu như, thật sự có vết thương. . .
Như là biết nàng đang suy nghĩ gì, Liên đại nhân thẳng xốc ống tay áo lên lộ ra cánh tay.
“Vậy liền thoa đi.”
Liên Thập Cửu là đại gia công tử, thường ngày xuất môn không phải là kiệu nhỏ chính là mã xa, số lần cưỡi ngựa ít đến độ có thể đếm được.
Nên cánh tay tuy rằng tinh tráng, lại có vẻ so với người bên ngoài trắng nõn hơn.
Ninh Sơ Nhị như ngốc ở một bên, nửa ngày không hề động.
“Hướng. . .chỗ nào thoa?”
Phía trên này sạch sẽ đến chút đỏ cũng không có, hắn còn có thể dõng dạc nói mình đánh hắn.
“Nơi này ngày hôm qua có một dấu móng vuốt.”
Vọng Thư Uyển
Liên đại nhân rất nghiêm túc tìm một hồi, chỉ vào chỗ cổ tay có một chút da hơn lộ lên.
“Ở chỗ này. Móng tay của nàng cũng nên cắt đi, đau chết mất.”
Bản chất người này ác liệt, thật đúng là. . .
Khóe miệng của Ninh Sơ Nhị giần giật, cuối cùng vẫn lựa chọn lão lão thật thật ngồi xổm xuống bôi thuốc cho hắn.
Phản chính nàng nói bất luận cái gì, cũng sẽ bị hắn nghẹn trở về.
Sau giờ ngọ mùa đông, vì song linh đóng chặt cực kỳ cực kỳ tĩnh nghi.
Trong đồng lô có khắc quy thú đồng niên, mọc lên khói trắng thướt tha.
“Chúng ta thoạt nhìn, hình như thực sự không giống người từng cùng ngủ.”
Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói tùy ý sợ đến Ninh Sơ Nhị suýt nữa cầm không được bình thuốc trong tay.
“Mỗi, mỗi ngày ba lần. Miệng vết thương không nên chạm nước, mấy ngày nữa là tốt.”
Nàng cực nhanh đứng lên đáp phi sở vấn, hắn lại xuy cười một tiếng ngồi về ghế.
“Còn gì nữa không?”
“Dược trong bình hồng, sáng tối một lần, dùng nước ấm.”
“Không có gì nói với ta?”
“. . . Quan ấn, có thể mượn dùng trước hay không, ta có thể đặt cọc.”
Liên Thập Cửu cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ninh Sơ Nhị.
“Chiêu Tài, thay ta tiễn Ninh đại nhân.”
Ninh Sơ Nhị cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.
Trên đường hồi khâm thiên giám, nàng không biết thế nào liền nghĩ đến bốn đại tự ‘ Đuổi ra khỏi nhà’
Liên Thập Cửu trở về, đúng là bất ngờ của nàng.
Nếu như nguyên nhân lúc đầu hắn rời đi là không muốn gặp lại nàng, như vậy hắn trở về, lại là vì cái gì.
Có một số việc, miệt mài theo đuổi sẽ biến thành buồn cười tự cho là đúng.
Sau vài ngày, nàng lại đi tìm Liên Thập Cửu vài lần.
Nhưng đều bị đối phương dùng đủ loại mượn cớ qua loa tắc trách cự tuyệt.
Nàng cho rằng Liên Thập Cửu không muốn trước mặt người khác cùng nàng có dính dấp, còn cố ý viết tờ giấy, hẹn hắn giờ Dậu canh ba gặp ở rừng trúc khâm thiên giám. Biểu thị tình chân ý thiết, bạc thuê quan ấn, bản thân còn có thể thêm một chút.
Vì không cho người phát hiện, Ninh Sơ Nhị còn nghĩ văn tự viết xuống, sắp xếp theo ngũ hành bát quái, tự nhận là có vài phần học vấn.
Tờ giấy rất nhanh thì có hồi âm, hành thư dương dương sái sái, là bút tích của hắn. Nội dung. . . Cũng là dùng ngũ hành bát quái sắp xếp. Hơn nữa so với nàng dùng, càng cao minh hơn.
Ninh Sơ Nhị suốt đêm kiểm tra sách cổ, một đại tự lời ít mà ý nhiều.
“A!”
Làm linh đài lang của khâm thiên giám, thỉnh thoảng bỏ bê công việc cũng là một loại học vấn khác của đạo làm quan.
Ăn mặc một thân tử bào, Ninh đại nhân cầm trong tay một cây phất trần, biến hóa nhanh chóng ngồi xỗm ở dưới cầu vượt.
Bên người đồng