CHƯƠNG 49: CỮU CỮU, NGỦ KHÔNG?
Editor: Luna Huang
Trước khi Khâu Hoài Chuẩn chết Liên Thập Cửu gõ một trúc giang, tự nhiên là bỏ thêm vào túi bên eo của mình.
Ba mươi vạn lượng chân kim bạc trắng, hết thảy rơi vào túi tiền của Liên gia.
Dùng lời của hắn nói, Khâu Hoài Chuẩn tặng, là của ta. Tịch thu được, là của hoàng thượng.
Ninh Sơ Nhị khâm phục nhưng không ngờ tới, hắn ngay cả bạc của hoàng thượng cũng dám hố.
Vào đông khó được một viên noãn dương, chiếu đến cả Vân đô đều sáng trưng.
Ngày xưa Khâu phủ đẹp đẽ quý giá phủ không thấy được bộ dáng lúc trước, phong cảnh lúc này là, quan binh tiến tiến xuất xuất, gia quyến khàn cả giọng kêu gào, tràn ngập trong trạch viện.
Liên tiểu gia nằm ngửa trên ghết dài gỗ đàn hương bên trên lót nệm đặt tuyết hồ cầu mao, nhắm mắt phơi nắng.
Nghe tiểu quan phụ trách kê biên tài sản bẩm báo.
“Liên gia, tài vụ trong Khâu phủ đều đã kê biên, bạc trắng, điền sản, hơn nữa còn có vô số đồ cổ ngọc khí, tổng cộng một trăm bảy mươi vạn lượng bạc.”
Hắn bày bộ dạng uể oải đưa tay hớp trà, ngay cả mí mắt cũng không nâng.
“Đông Húc a, bổn quan nhớ rõ từng nói với ngươi. Đại Yến xảy ra chuyện, trên thực tế thánh thượng cực đau lòng, một thị trấn Vân đô nho nhỏ lại có thể tham được một trăm bảy mươi vạn lượng bạc, ngươi cảm thấy được thánh thượng thấy sẽ vui mừng sao?”
Lâm Đông Húc nghe vậy ngẩn ra, nhưng lại là người biết biến báo, cười mỉa lật lật sổ sách.
“Chỉ là hạ quan nhìn lầm rồi, mấy thứ điền sản này tính toán cũng không đáng quá nhiều bạc. Tính ra. . .”
Hắn xem xét Liên Thập Cửu, thử thăm dò nói.
“Hẳn là một trăm, hai mươi vạn?”
Đây cũng là giữ lại năm mươi vạn lượng bạc.
Đồ Liên tiểu gia tự thu, lại thuận tay ném vào.
“Ngọc Vân đô này so với kinh thành còn có hơn, Khâu Hoài Chuẩn bạc nhiều,, một nửa đồ cổ đều không đáng số này, cũng là tên không biết làm việc.”
Lời này còn phải nói đến rõ ràng nữa hay sao?
Vọng Thư Uyển.com
Lâm Đông Húc lập tức hiểu ý, dẫn theo tiểu Lang Hào mãnh liệt vẽ vài nét bút.
“Đúng là đại nhân có mắt nhìn, hạ quan suýt nữa bị ngọc khí thô chế của Khâu phủ này lừa bịp. Tính toán, cũng chính là hơn chín mươi vạn lượng đi.”
Liên đại nhân không nói chuyện, quạt trong tay che khuất ánh nắng tiếp tục nghỉ ngơi, khóe miệng kéo một nụ cười nhạt, đây xem như là hài lòng.
Ninh Sơ Nhị vẫn đứng ở bên cạnh ngơ ngơ ngẩn ngẩn lên, cho đến khi Lâm Đông Húc đi rồi mới cứng ngắc mở miệng.
“Ngươi từ trước. . . Cũng là tham như vậy?”
Nàng nhớ rõ, Liên Thập Cửu chính là tịch thu không ít nhà đâu.
Khóe miệng của Liên tiểu gia hơi nhấc.
“Kinh thành du thủy, có thể dư dả bằng nơi này.”
. . . . .
Kiểm kê xong, bọn họ liền phải quay về kinh.
Trên lầu cửa thành, đang theo đầu của Khâu Hoài Chuẩn.
Thánh thượng vì biểu thị đồng tình, lệnh Liên Thập Cửu từ ngân lượng kê biên tài sản lấy ra một vạn lượng làm an ủi cho dân chúng bị nạn, nhưng vẫn là làm việc cho hành cung của hắn.
Liên Thập Cửu thỉnh chỉ, tiến cử Liễu Mậu Ngôn Thái Thường tự nhậm chức huyện thành Vân Đô.
Người nọ là năm trước trúng cử nhân, lúc trước vẫn luôn làm phụ tá cho Liên phủ, xem như tâm phúc của Liên Thập Cửu, rất là tài hoa.
Chỉ là ai có thể biết được, người được điều đến địa giới trời cao hoàng đế xa này, thấy bạc có thể cũng bị mê hoặc hay không.
Trên thế giới này đồ nhất thành bất biến quá ít, dùng bạc thử người, luôn trăm thử trăm linh.
Cũng chỉ mong Liễu Mậu Ngôn có thể duy trì bản tâm, bảo vệ một mảnh trời Vân Đô.
Lúc này dưới thành sớm đứng đầy dân chúng, cũng có rất nhiều lão nhân tiểu hài được cứu từ khe núi ra, bọn họ vừa mới có thể xuống giường đi lại, vừa nghe nói Liên đại nhân cùng Ninh đại nhân phải rời khỏi Vân Đô, liền đều đưa tiễn.
Những người này không có học thức gì, cũng không biết dùng cái dạng phương thức gì mới có thể biểu đạt phần ân tình cảm ơn này.
Chỉ là dưới sự dẫn dắt của một lão giả, chậm rãi quỳ xuống đất, hô ba tiếng, ân công.
Ninh Sơ Nhị thấy hốc mắt ướt át, một câu cũng nói không nên lời.
Liên Thập Cửu lẳng lặng nhìn những người đó, nâng tay ý bảo đứng dậy.
Cũng là một lời cũng không nói.
Bản thân hắn, để lại rất nhiều bạc trợ cấp gia dụng cho dân chúng Vân Đô, cũng ở ngoài thành bày điền sản mời gọi thợ làm công cho hắn.
Ba bữa ăn no, đêm có thể ngủ yên. Hắn có thể làm, cũng chỉ có nhiêu đây.
Liên Thập Cửu nói, thượng vị giả ngu đần, ta cho không được thứ gì để đảm bảo bọn họ.
Ninh Sơ Nhị thấy nhân dân cứng rắn bị nhét tới hang ổ, trong lòng cũng là sinh ra từng trận bi thương.
Thượng vị giả ngu đần, vậy ngươi nguyện phản không?
Nàng muốn hỏi hắn như vậy, cuối cùng là nuốt trở vào.
Liên gia là thị tộc đại gia, đó là phản thật, còn có rất nhiều tông thân, há lại câu nói đầu tiên