CHƯƠNG 50: NGƯƠI QUY CỦ MỘT CHÚT CHO TA
Editor: Luna Huang
Liên tiểu thú nói muốn ngủ cùng cha nương, lại vểnh mông đít nhỏ to mọng lên bò tới tận cùng bên trong giường.
Ninh Sơ Nhị đưa tay kéo chân ngắn nhỏ của hắn vài lần, cũng không có thể túm hắn ra.
Nàng vô cùng phiền muộn nói.
“Phì Phì, không phải muốn ngủ cùng cha nương sao?”
Hiện nay lại là mấy ý?
Một đôi mắt to nhỏ giọt của Liên béo béo nhìn đến, cực nhận chân nói.
“Nằm trên cùng một giường, đúng là cùng nhau ngủ a, người ta quen ngủ bên trong thôi.”
Nói xong, đưa cánh tay nhỏ béo béo vỗ vỗ ở giữa.
“Nương mau nằm xuống.”
Nằm xuống? Nằm ở bên cạnh Liên Thập Cửu?
Vốn, y theo lúc ban đầu Ninh Sơ Nhị ý tưởng, hài tử nếu như sang đây ngủ tất nhiên là muốn ngủ ở giữa.
Tuy rằng hay là cùng Liên Thập Cửu nằm ở trên một cái giường, nhưng còn cách hài tử, cũng sẽ không quá mức khó chịu.
Làm sao nghĩ đến, nhi tử của mình cùng suy nghĩ của mình, lại là như thế.
“Khụ, Phì Phì.”
Nàng ho một tiếng, thương lượng.
“Ngày thường tướng ngủ của nương cũng không quá tốt, ngủ ở giữa chỉ sợ sẽ đánh phụ tử các ngươi, cũng là ngươi ngủ ở giữa đi.
“Tướng ngủ không tốt lắm?”
Liên tiểu thú ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, tựa hồ còn tiêu hoá không được tướng ngủ là ý nghĩa gì.
“Tướng ngủ là. . . Lúc ngủ sẽ lộn xộn.”
Nàng khua tay múa chân lung tung hai cái.
Liên tiểu thú so với nàng tưởng tượng còn ‘Bao dung’ hơn.
“Nguyên là như vậy a, vậy tướng ngủ của nhi tử càng không tốt, nương nằm xuống đi.”
Ninh Sơ Nhị liền ngạc nhiên, ngược lại quơ cánh tay lăn một vòng, sau khi thức dậy còn làm mấy động tác độ khó cao.
“Như vậy ngươi cũng không sợ?”
Liên tiểu thú lăng lăng nhìn nương của mình như nổi điên, bao nhiêu cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì trong nhận thức biết của hắn, chưa bao giờ cảm thấy được phụ nữ của một gia đình có thể như vậy, linh hoạt.
Hắn nắm nắm tay nhỏ nói.
“Nương, như vậy ngươi đều có thể gả ra ngoài, thật sự là làm khó phụ thân. Ngươi vẫn là ngủ ở bên ngoài của phụ thân đi, nhi tử còn nhỏ, không thể bị đánh được.”
Đây là muốn đại nghĩa diệt thân sao?
Hai mắt của Ninh Sơ Nhị suýt nữa lật lại.
Vọng Thư Uyển.com
Nàng cân nhắc, nếu hiện nay lại nói, nàng mới vừa rồi là đùa giỡn với bọn họ, sau khi ngu kiên cố giống như bàn thạch có phải có chút quá muộn không.
Liên tiểu gia cũng đã biết nghe lời nằm chết dí ở giữa.
“Nước trong thùng gỗ vẫn ấm, đi lấy khăn lau trước đi.”
Hắn là người có khiết phích, Ninh Sơ Nhị lăn qua lăn lại một thân mồ hôi, mặc dù vừa mới tắm rửa, hắn vẫn là có vài phần ghét bỏ.
Ninh Sơ Nhị nhìn Liên Thập Cửu nhất phái thản nhiên nằm ở trên giường của nàng, gân xanh ở thái dương vẫn luôn nhảy không ngừng.
Rõ ràng hắn mượn ánh sáng của nhi tử cọ lên giường ngủ, thế nào thành nàng dính người rồi?
Dứt khoát trang phục cũng không cởi, khuôn mặt mộc nằm ở bên cạnh hắn.
Liên tiểu gia thấy thế dịu dàng cười, đương nhiên nói với Liên tiểu thú.
“Ngươi ngủ trước, cha giúp nương lau người, sạch sẽ mới dễ vào giấc.”
Ninh Sơ Nhị ừng ực một tiếng liền bò dậy, chạy đến sau sau tấm bình phong.
Liên Thập Cửu là thật ngoan.
Bất luận thời điểm gì, địa điểm gì, đều có thể thoải mái ném da mặt ra sau đầu, phó mặc trung tiết.
Đợi cho Ninh Sơ Nhị tự ‘tắm’ xong, Liên tiểu thú đã ngủ.
Trước giường một ánh đèn, Liên Thập Cửu vẫn tựa vào nơi đó đọc sách.
Ánh nến đạm hoàng sắc phủ lên mặt thanh nhuận, mắt hơi hơi liễm liễm, có loại thập phần thuần túy vô hại.
Tóc của hắn tản ra, như thác tóc đen rũ lên trung y bạch sắc như tuyết, cũng không lộ âm nhu, chỉ là so với ngày thường hắn mặc thân quan phục nho nhã thư sinh hơn vài phần.
Mười bảy tuổi liền có quan bái thị lang, tài giỏi tài giỏi trong quan trường không thể nghi ngờ không phải người lương thiện.
Nàng từng tận mắt thấy thủ đoạn của hắn, cũng biết người này đoạn tuyệt đến cỡ nào. Nhưng hắn vẫn là nam tử được nữ tử thượng cho dù máu chảy đầu rơi cũng bu đến đầy, xua như xua vịt.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Sơ Nhị cũng mê man.
Nàng không biết mình làm sao gả cho hắn, cũng không biết hắn như vậy, tại sao nhìn trúng bản thân thân vô trường vật.
“Ta đi dạo ở thương hội, thường xuyên sẽ thấy doanh nhân cao tuổi, ngậm tẩu thuốc ngồi chơi trong viện. Vòng khói bay lên, híp mắt lại, ngủ gà ngủ gật. Nhìn rất hồ đồ, nhưng trong lòng như gương sáng. Ngày đó bờ ao hoa sen, nàng tỉnh liền cho ta cảm giác như thế.”
“Ngày ấy nàng rõ ràng có chút sợ ta, lại giả vờ chỉ thản nhiên nói: Nam nữ thụ thụ bất thân, công tử nếu thấy ta ngủ, liền nên tự hành rời đi. Ta cố ý dụ nàng, nàng ngược lại không hoảng hốt, chỉa vào bầu rượu trên người của