Trái ngược với yêu không phải là hận, mà là lạnh nhạt.
Đợi đến lúc cửa phòng họ bị gõ ầm ĩ, Kim Chung Đại thuần thục cởi quần áo, trước hết để Phác Xán Liệt vào trước, sau đó cậu cũng bước vào thùng gỗ.
"Mở cửa mau, chúng tôi khám xét theo thông lệ." ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Đô Khánh Tú vừa chạy từ từ tới vừa hét to, "Đợi một chút, tới liền."
Phác Xán Liệt đang nín thở dưới nước, cánh tay quấn chặt lấy eo Kim Chung Đại.
May thay thùng gỗ có thể chứa nổi cả hai nên cũng không đến mức quá chật chội.
Anh mở mắt ra nhìn thấy, trên thân thể trắng trẻo của Kim Chung Đại có một vài vết sẹo khác thường.
Như vầy là sao? Năm năm qua em ấy đã làm gì?
Cửa bị gã đội trưởng đá một cái, bật tung ra.
"Làm cái trò gì mà lề mề vậy!"
"Nói, có thấy một gã đàn ông bị thương cánh tay không?"
"Không có...không có..." bộ dạng Đô Khánh Tú sợ hãi mà run rẩy.
Mấy gã lâu la lục tung trong phòng, mãi cho tới khi cách một khoảng nữa tới thùng gỗ thì đột nhiên bị Đô Khánh Tú ngăn lại.
"Lão bản của tôi đang tắm, không tiện đi vào."
"Biến đi, tắm rửa thì sao?" tên đội trưởng xuyên qua bức rèm che thấy Kim Chung Đại đang ngồi trong thùng gỗ đưa lưng về phía họ.
"Xảy ra chuyện gì?" Kim Chung Đại nhẹ nhàng quay đầu, nghiêng mặt hỏi.
"Xin thất lễ, Tiên sinh, chúng tôi truy lùng phản đồ, khám xét theo thông lệ."
Tim Phác Xán Liệt sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vào lúc này Kim Chung Đại cầm lấy tay anh trong nước.
"Tôi nói, các người đang quấy rầy tôi tắm rửa." Kim Chung Đại ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng thì không, khẩu khí lãnh đạm như băng tuyết tháng chạp.
"Chúng tôi phải bảo đảm ngài không chứa chấp phạm nhân."
"Tôi nhắc lại lần nữa, các người đang quấy...rầy...tôi...tắm...rửa." sau đó nghiến răng, "Có biết đụng tới Mộc Hạt Bang sẽ có hậu quả gì không?"
Lúc này, gã đội trưởng cũng chết lặng.
Mộc Hạt Bang, bang phái xã hội đen nổi tiếng nhất Phổ Hải, thế lực trải dài khắp cả nước.
Khi gã đội trưởng thấy hình xăm hình con bọ cạp màu đen trên lưng Kim Chung Đại, lúc này mới quát lớn kêu mọi người ngưng lục soát.
Chỉ sợ đắc tội với người trước mặt này, sẽ không còn trái ngon để ăn nữa.
"Xin...xin...xin lỗi, chúng ta rút thôi!" gã đội trưởng không còn chút dáng vẻ hung hăng càn quấy trước đó, kêu đám lính nhanh chóng tháo chạy.
Đô Khánh Tú liền lui về sảnh chính đóng cửa.
Phác Xán Liệt ướt sũng toàn thân, mặt đỏ bừng ngoi lên khỏi mặt nước hít thở.
Lời vừa nãy anh không phải không nghe thấy.
Mộc Hạt Bang, chẳng lẽ Kim Chung Đại gia nhập bang phái?
Chẳng màn vết thương trên tay bị ngâm nước đau nhức, anh đột nhiên kéo lưng trần của Kim Chung Đại, nhìn thấy đúng là có một con bò cạp màu đen rất bắt mắt.
"Em...Chung Đại...em..."
"Đây chẳng qua chỉ là Lão Đại Mộc Hạt Bang lưu lại lúc tôi đi theo hắn thôi, gã đàn ông đó rất thích để lại hình xăm trên thân thể người khác." miêu tả như thể không đau không ngứa, tựa như không hề có chút quan hệ với mình.
Đôi mắt Phác Xán Liệt tối xuống.
Anh làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói Kim Chung Đại.
Sau đó, anh túm thân thể Kim Chung Đại kiểm tra hết một lượt.
"À, xem ra anh rất hứng thú với mấy vết sẹo trên người tôi...có muốn tôi giới thiệu cho anh từng cái không? Đây là Tôn lão bản ở Phổ Hải lưu lại, ông ta thích nhất là lấy dây nịt da đánh người...còn cái này, là Đại thiếu gia Vương thị ở Phổ Hải lấy tẩu thuốc in dấu lên đó...còn cái này..." Kim Chung Đại cười đùa cợt nhã chỉ từng vết sẹo sâu trên cơ thể mình nói, từng câu phát ra cảm giác đau nhói, quả thực còn khiến người ta sụp đổ hơn cả nỗi đau trên cánh tay Phác Xán Liệt.
"Đủ rồi đủ rồi! Kim Chung Đại!" Phác Xán Liệt giữ lấy đầu Kim CHung Đại.
"Em muốn hận anh, anh sẵn sàng để em phanh thây xé xác!"
"Phác tiên sinh, anh đánh giá mình quá cao rồi.
Anh muốn tôi hận anh? Anh còn chưa đủ tư cách đâu.
Tôi hận, là tên Kim Chung Đại nhát gan, bất tài, thiếu quyết đoán đã chết kia.
Cậu ta chết rồi, chỉ để lại thân xác này cho tôi từ từ tra tấn thôi." Kim Chung Đại đột nhiên trở nên quỷ dị, trên gương mặt là nụ cười Phác Xán Liệt nhìn không thấu, u tối như vừa tách ra từ địa ngục.
Kim Chung Đại cũng không muốn dây dưa thêm với người này, đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi thùng gỗ lại bị Phác Xán Liệt dùng sức kéo lại, ngã ngồi trong thùng làm bọt nước bắn tung tóe đầy đất.
Kế tiếp là nụ hôn thô bạo theo thói quen của Phác Xán Liệt, tay anh xoa nụ hoa phía trước Kim Chung Đại, tay còn lại tìm kiếm phân thân đang bị quần lót bao trùm dưới nước.
"Phác Xán Liệt, đồ cầm thú! Buông tôi ra!" Kim Chung Đại ra sức giãy dụa.
"Không buông! Có chết cũng không buông!" Phác Xán Liệt đã mất đi lý trí, Kim Chung Đại là thuốc phiện, vừa chạm vào cơn nghiện sẽ bộc phát.
"Tôi cho dù có bị người khác làm tới chết, chơi đùa tới chết cũng sẽ không khuất phục anh!" Kim Chung Đại giương tầm mắt, lạnh lùng nhìn hai mắt đầy lửa nóng của Phác Xán Liệt, sau đó cắn mạnh vào vết thương trên tay anh.
Phác Xán Liệt ơi Phác Xán Liệt.
Có lẽ các người thực sự không thể quay về.
Đau đớn trong tim khỏa lấp hết đau đơn trên thân thể, Phác Xán Liệt thấy gương mặt Kim Chung Đại xa dần, hôn mê.
"Thần lão bản..." Đô Khánh Tú thấy người kia hôn mê trong thùng gỗ, quần áo gần như bị nhuộm đỏ.
"Đội tuần tra đã đi chưa?"
"Dạ, hình như đã rời khỏi khách sạn rồi."
"Giúp tôi tìm Bành tiên sinh tới, để ông ấy đưa anh ta đi." Kim Chung Đại quay mặt đi, không hề nhìn tới tình trạng thê thảm của Phác Xán Liệt.
Ai ngờ lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Đô Khánh Tú và Kim Chung Đại đứng ở cửa cẩn thận hỏi.
"Ai vậy?"
"Kim tiên sinh, là tôi, Bành Trạch Lâm."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Kim Chung Đại rất hài lòng vì mình không cần phải tốn sức vẫn đưa được Phác Xán Liệt ra ngoài.
"Kim tiên sinh, tôi nghe nói Đội tuần tra tới đây tìm người? Mới tới xem cậu có ổn không.
Nghe nói đêm nay "Hỏa" hành động xém chút đã bại lộ."
"Chính là người này sao?" Kim Chung Đại chỉ vào người trong thùng gỗ.
Bành Trạch Lâm thấy người đang hôn mê, vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu ta không phải là Phác Xán Liệt, Sĩ quan Lục quân Tam đẳng sao? Chẳng lẽ cậu ta thực sự là "Hỏa" ít ai biết tới sao?
Kim Chung Đại khoanh tay, thần sắc phức tạp.
Hỏa, Kim Hỏa.
Đã biết ý nghĩa thì cũng có ích gì?
Đại sư huynh, chúng ta không thể quay về được.
Thứ ngăn cách phía trước chúng ta, đã quá nhiều rồi.
Đợi đến khi Phác Xán Liệt tỉnh táo lại, phát hiện mình đã nằm trong phòng mình.
Vẻ mặt Kim Mân Tích lo lắng đứng bên cạnh anh, thấy anh cuối cùng cũng tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em ấy đâu? Em ấy ở đâu?" Phác Xán Liệt mở miệng, câu nói đầu tiên chính là hỏi về Kim Chung Đại.
Chẳng lẽ tôi lại mất em ấy rồi sao?
"Liệt ca, Kim tiên sinh đã đi rồi." Kim Mân Tích đã không