Duyên khốn khó, tình cũng gian nan.
Kim công quán có thể nói rất tâm huyết cho bữa tiệc lần này, Kim lão gia tự mình tham gia vào đội ngũ tổ chức bận trước bận sau.
Sau nhiều năm qua thì đây là cơ hội tốt nhất để giới thiệu với mọi người về đứa con trai bảo bối vừa du học trở về của ông- Kim Chung Nhân.
Nói không chừng cũng có thể nhờ lần này mà chọn được con dâu vừa lòng đẹp ý vào nhà.
Mà Kim Chung Nhân ngoại trừ đọc thuộc lòng bài phát biểu sẽ nói với khách mời thì chỉ nghĩ tới người ở Nam Lâu sẽ như thế nào khi đến.
Trong lòng cậu như có sợi dây đàn căng như sắp đứt, càng khó chịu là, có rất nhiều người tới phiền nhiễu, trêu chọc nó, khiến cậu đứng ngồi không yên.
"Thiếu gia, cậu không thoải mái sao?" Lý Thái Dân nhìn ra Kim Chung Nhân khác thường, quả thực giống như con kiến bị hơ lửa, cứ đi tới đi lui trong phòng.
"Không có...không có gì hết..."
"Sợ là đang nghĩ vị diễn viên kịch kia vì sao rề rà chưa tới đi..." Lý Thái Dân một lời nói trúng ngay nội tâm Kim Chung Nhân, tựa như bị chạm đến miệng vết thương, Kim Chung Nhân quýnh quáng phản bác.
"Không không không...em chỉ sợ lát nữa làm trò cười cho thiên hạ, anh cũng biết rồi, em rất ác cảm với mấy nơi vừa nghiêm túc lại trang trọng này."
Đúng là như vậy, mấy năm du học nước ngoài, Kim Chung Nhân sợ nhất là bị Dương tiên sinh sắp xếp cho phát biểu trong khán phòng tròn, thứ hai là mỗi tuần học viện đi tới giáo đường Cơ Đốc Giáo làm lễ.
Thời điểm tất cả mọi người phải tập trung tinh thần, thở cũng không dám thở mạnh, Kim Chung Nhân cảm thấy như bị phanh thây xé xác, hít thở không thông.
"Cậu cũng nên làm quen đi thôi, sau này đợi tới lúc cậu tiếp quản Kim gia rồi, còn rất nhiều thứ phải đối mặt." Lý Thái Dân đứng lên, giúp sửa sang lại bộ âu phục hơi nhăn nhúm trên người Kim Chung Nhân, đúng lúc nhìn qua song cửa sổ thấy một chiếc xe hơi màu đen vừa chạy vào trong hoa viên.
Một người đàn ông có khuôn miệng mèo, cả người vận một bộ đồ màu trắng thuần khiết bước xuống xe.
Khóe miệng Lý Thái Dân bỗng nhếch lên một chút rồi trở lại bình thường.
"Thiếu gia, an tâm chuẩn bị đi, chuyện cậu lo lắng đảm bảo không xảy ra." Lý Thái Dân bắt trúng tâm tư Kim Chung Nhân, vỗ vỗ vai cậu, sau đó đi tới cửa sổ kéo lên.
Đô Khánh Tú giúp Kim Chung Đại xách rương quần áo, theo sát bên cạnh Kim Chung Đại.
Người của Nam Lâu cũng bắt đầu bốc dỡ đồ đạc cần thiết trên xe vận tải xuống rồi trang trí sân khấu.
Kim lão gia đứng ngay cửa Kim công quán, thấy bóng dáng người tới liền vội ra đón.
"Hóa ra là Thần lão bản ở Nam Lâu, ngưỡng mộ đã lâu, cậu đến tệ xá(1) đúng là thật vinh dự cho kẻ này." khách sáo có qua có lại, Kim Chung Đại cũng lịch sự đáp lại.
Nói nhiều hơn cũng mệt nhọc, hai bên cuối cùng cũng chỉ còn cười đáp lại.
"Thần lão bản, mời đi bên này, sân khấu kịch được bố trí ở biệt viện, cậu xem có cần chuẩn bị thêm gì thì tôi sẽ yêu cầu quản gia đi thu xếp."
Kim Chung Đại cảm thấy vị Kim lão gia này lại hoàn toàn khác biệt với những nhà công nghiệp cậu từng tiếp xúc qua.
Trước đây, những gương mặt đó đều lộ ra khí chất của nhà giàu mới nổi, vừa thô tục vừa ngu muội, ngược lại Kim lão gia lại toát lên vẻ vô cùng chính trực.
Cũng phải, thanh danh của Kim gia ở Phổ Hải cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nếu không, năm năm qua cũng sớm trở thành một thành viên trong danh sách những "vị khách tới chơi nhà" của cậu rồi.
Bỗng nhiên, Kim Chung Đại cảm thấy có chút kính nể Kim lão gia, vốn là nụ cười lấy lệ cũng trở nên chân thành hơn nhiều.
Kim Chung Nhân đứng trên đầu cầu thang tầng hai, nhìn xuống người kia.
Vốn chỉ vì khát muốn ra ngoài tìm nước uống, lại bắt gặp hình ảnh Kim Chung Đại trò chuyện với cha mình.
Bây giờ, hòn đá không nặng không nhẹ trong lòng cũng coi như có thể bỏ xuống rồi.
Tâm trạng Kim Chung Nhân trở nên vui vẻ lên, bước chân cũng vô thức giống như đang nhảy múa.
Thời điểm khách khứa tới gần như đông đủ cũng đã chạng vạng tối.
Trong tiệc rượu, Kim lão gia giới thiệu Kim Chung Nhân cho mọi người, đương nhiên cũng không thể thiếu bài phát biểu đã chuẩn bị trước đó.
Ai ai cũng cảm thấy vị Kim thiếu gia này hài hước thú vị, cũng có vẻ là một nhân tài.
Không ít lão bản có con gái trong nhà cũng bắt đầu thầm tính toán.
Lúc này, người Nam Lâu đang ở biệt viện chuẩn bị, chuyện ở sánh chính cũng không mấy ai rõ.
Kim Chung Đại đang hóa trang, chợt nghe thấy Đô Khánh Tú đứng một bên kể một vài tin tức cậu thỉnh thoảng nghe ngóng được.
"Thì ra Kim thiếu gia là du học về, Kim lão gia muốn mượn lần này chọn cho con mình một người vợ môn đăng hộ đối."
"À." Kim Chung Đại không mấy hứng thú với mấy chuyện này, dù sao hát xong là xong việc.
Đô Khánh Tú thấy Kim Chung Đại không hào hứng lắm, nghĩ khả năng cao Kim Chung Đại vẫn còn nghĩ tới những chuyện ở Thịnh Kinh, muốn nói gì đó lại thôi.
Sau giờ ăn tối chính là lúc Nam Lâu biểu diễn Hí khúc.
Ở đây đa số người đều biết Kim lão gia mời Thần lão bản nổi danh ở Phổ Hải tới, mỗi người đều rất tập trung nghe.
Kim Chung Nhân cuối cũng cũng đạt được ý nguyện, ngồi xuống vị trí hàng đầu, nhìn chằm chằm vào sân khấu, cười đến mức không khép được miệng.
Hóa trang lên sân khấu, Kim Chung Đại thuộc về sân khấu.
Đặc biệt là ở nơi này trong một đêm trăng thanh gió mát, tiếng hát cậu, vẻ đẹp của cậu, hương vị càng đậm đà.
Ngồi dưới khán đài không thiếu những người đàn ông từng có liên quan tới cậu, từ Thịnh Kinh trở về, đã một hồi lâu không thấy Kim Chung Đại, đám người này quả thực bị vẻ đẹp kia làm hoảng hốt, trong ánh mắt không chút che dấu dục vọng tham lam.
Thế nhưng đêm nay, Kim công quán là chủ, chắc hằn người trên sân khấu kia cũng đã sớm bị ai đó ở Kim công quán bỏ vào túi.
Không kiềm chế nổi, những ánh mắt rực lửa kia lại như bị dập tắt.
Chỉ có Kim Chung Nhân, từ đầu tới cuối nhìn không chớp mắt, xem người xinh đẹp, duyên dáng nhẹ nhàng bay múa trên sân khấu, tựa như một con bướm xinh đẹp chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ, bay vào biển hoa đang nở rộ trong trái tim mình.
"Đẹp, thật sự rất đẹp." Kim Chung Nhân vỗ tay cảm thán, Lý Thái Dân ngồi bên cạnh cậu, cảm thấy người này như đã rơi vào tay giặc, gã muốn kéo lại, thế nhưng nói cho cùng mình cũng không có quyền hỏi đến.
Gã cũng phải thừa nhận trong lòng, "Quý Phi" trên sân khấu này thực sự vô cùng sống động.
Đúng vậy, tối nay Kim Chung Đại hát ca khúc đã lâu không đụng tới- "Quý Phi say rượu".
Vốn định nói Kim công quán mở tiệc chiêu đãi là chuyện vui, chi bằng hát ra những bài nhẹ nhàng dí dóm như "Hoa Điền Thác", đến cuối cùng cậu lại đổi ý định, hát bài này.
Đúng là kỹ năng kiếm tiền của cậu, đám người ở Phổ Hải chưa bao giờ