Tuyết Yên vẫn luôn ngậm kẹo không thể nuốt, phải chờ đến lúc uống rượu hợp cẩn mới được nuốt.
Bên ngoài vang lên từng tràng tiếng cười vang, tiểu a hoàn ghé lại gần trên cửa sổ nhìn.
“Hai người các ngươi ra ngoài xem cho vui đi, nơi này không cần nhiều người như vậy” Tuyết Yên nói với bọn a hoàn.
Tiểu a hoàn cho rằng Tuyết Yên trách cứ, lập tức đứng thẳng.
Tuyết Yên thực sự không nhịn được nữa, dứt khoát nuốt kẹo trong miệng, bốc điểm tâm trên bàn lên bắt đầu ăn.
“Yên phu nhân, không được, không được đâu, phải chờ vương gia vén khăn dâu lên, uống rượu hợp cẩn mới được ăn!” Tuyết Yên cầm điểm tâm ngồi lại trên giường, bất đầu ăn dưới khăn dâu.
“Các ngươi đừng đứng đây nữa, ngồi xuống đi, bọn a hoàn có thể đi xem cho vui. Vương gia vất vả lắm mới được cưới người trong lòng mình, đã sớm quên ta rồi, không đợi hắn nữa, đói bụng chết mất!” Bà hỉ trợn mắt há miệng nhìn.
Có tiếng mở cửa phòng, Tuyết Yên tưởng tiểu a hoàn đi ra: “Mau đi đi, trở về kể cho ta nghe!” Bàn tay cầm lấy đùi gà trên bàn của nàng bị giữ lại.
Tuyết Yên vén khăn dâu lên, một đôi mát phượng đang nhìn thẳng nàng, cười như không cười. Là An vương Lê Hiên.
Hắn uống rượu, mặt ửng đỏ, mặc bộ trường sam màu đỏ tía.
“Ngươi, vương gia đến đây a?” Mặt Tuyết Yên đỏ lên, lưu luyến bỏ đùi gà trong tay ra, ngồi xuống.
A hoàn đưa khăn tay đến, Tuyết Yên lau tay.
“Gả cho ta mà tùy ý thế à? Nàng tưởng đây là trò chơi sao?” Giọng hắn trầm thấp.
Lê Hiên dùng gậy vén khăn dâu. Bà hỉ đưa rượu hợp cẩn lên.
Hắn rất gần nàng, mùi thanh đàn trên người hòa với mùi rượu rất dễ chịu.
Cửa đột nhiên mở ra, trong nháy mắt phòng đầy người.
Tuyết Yên nhận ra bạn tốt của Lê Hiên Hàn Chỉ Đào, ngũ hoàng tử Lê Vũ, lục hoàng tử Lê Bạch. Đi theo đằng sau là thị vệ thân cận của hán Cố Phàm và Điền Minh, còn có một người cao gầy, đuôi lông mày bên trái có một vết sẹo, Tuyết Yên không nhận ra.
“Yên tẩu tẩu, có phải tẩu đang sốt ruột chờ tứ ca †a không!” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tuyết Yên nhìn qua, là thất công chúa Lê Đồng chen vào. Lê Đồng vô cùng thân thiết với Lê Hiên, kiếp trước, nàng ấy vì cứu Lê Hiên mà bị Lê Kiệt bán chết. Nàng ấy bằng tuổi Tuyết:Yên: “Công chúa, người cũng tới sao?” Tuyết Yên thuận miệng hỏi.
“Tẩu biết ta à? Ta mới trở về từ nhà bà ngoại ở quận Dương Sơn, ta chưa từng gặp tẩu bao giờ mà!” Nàng ấy rất ngạc nhiên, Lê Hiên cũng ngây ra một lúc.
“A, nghe bọn a hoàn nói công chúa trở về.” Tuyết Yên che giấu.
“Ta đói chết rồi, cả ngày không được ăn gì.” Tuyết Yên có chút xấu hổ, không quan tâm nữa, ngồi bên bàn bát đầu ăn.
Mọi người bật cười.
“Mọi người không ở bên kia náo động phòng, qua đây hết làm gì?” Tuyết Yên thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng ăn, ngẩng đầu hỏi.
“Yên Nhi, nàng nói cái gì vậy! Đến đây chẳng phải để phải náo động phòng sao?” Lê Hiên trừng nàng.
“Đúng đấy đúng đấy, vương phi tẩu tẩu quá thẹn thùng, tứ ca ta lại che chở, thương tiếc, cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, không náo nhiệt gì cả, mọi igười chứa tận hứng, đều muốn đến chỗ Yên tẩu tẩu!” Tuyết Yên thầm cười khổ, đúng ha, đến chỗ ta không ai che chở, không ai thương tiếc.
“Chỗ ta ngươi chỉ cần làm cho có là được rồi, ngươi sớm về với trong lòng ngươi đi” Tuyết Yên hạ giọng nói bên tai Lê Hiên.
Nét mặt Lê Hiên cứng lại, cười khẩy, quay người hỏi bà hỉ: “Còn nghi thức gì chưa xong không? Yên phu nhân thích yên tĩnh.” “Không có, có điều khi động phòng phải ăn đậu phộng và táo đỏ.” Bà hỉ vội đáp.
Lê Hiên đã đứng dậy: “Chúng ta đến chỗ vương phi đi” “Tứ ca, còn chưa náo động phòng của Yên tẩu tẩu đâu.” Lê Đồng bĩu môi.
“Yên tẩu tẩu của muội không thích náo động phòng!” Lê Hiên lạnh lùng nói.
Thì ra hắn tức giận. Nhỏ mọn vậy, ta cũng nghĩ cho hắn thôi mà, Tuyết Yên nghĩ.
“Có ai biết hai a hoàn của ta đâu rồi không? Sao mãi không thấy vậy?” Tuyết Yên hỏi: “Yên phu nhân, nô tài thu xếp cho bọn họ học tập quy củ của An vương phủ, a hoàn vương phi dẫn tới cũng ở đó. Đây là lời dặn của vương phi.” Một nam nhân hơn năm mươi tuổi hơi mập đi tới nói.
Tuyết Yên hơi lo lắng. Lập Hạ và Tiếu Xuân lớn lên từ nhỏ trong núi, đi theo mình không bị trói buộc, đến Phủ nguyên soái cũng chưa được mấy ngày.
Nàng có dạy cho bọn họ một ít quy củ, nhưng vẫn còn thiếu rất