Tuyết Yên đột nhiên thấy lạnh lòng, trước giờ nàng chưa từng thấy Lê Hiên như này. Nàng từng thấy Lê Hiên cười đùa tí tửng, vẻ mặt cợt nhả, cho dù ở kiếp trước cũng chưa từng thấy hản lạnh lùng nghiêm nghị như vậy.
Mặc dù hắn không yêu mình, nhưng hắn đối xử với mình cũng coi như ôn hoà hiền hậu. Ngày cưới, hán lại muốn đánh a hoàn của nàng.
Đâu mới thật sự là hắn đây? Lập Hạ đã bị thương nặng, nếu còn bị đánh, không chết cũng tàn phế.
Tuyết Yên quỳ xuống: “Vương gia, tỳ nữ không hiểu quy củ là lỗi của Tuyết Yên, Tuyết Yên sẵn lòng nhận trừng phạt thay bọn họ.” Lê Hiên hơi sững lại, cười nhẹ: “Tuyết Yên, vì hai nô tỳ, đừng tùy tiện thăm dò ranh giới cuối cùng của bản vương. Hôm nay là ngày thành hôn của ta và nàng, nàng đã không cần tôn nghiêm, vậy ta cũng không cho nàng nữa. Nô tỳ không hiểu quy.
củ, đúng là có liên quan đến chủ tử. Chờ đánh bọn họ xong, ta sẽ phạt nàng!” “Trong mắt vương gia, bọn họ chỉ là hai nô tỳ, nhưng trong lòng Tuyết Yên, bọn họ là người thân nhất của thiếp.” Tuyết Yên mặc áo cưới màu đỏ quỳ ở nơi đó rất chướng mắt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, chấp hành đi!” Lê Hiên không nhìn nàng nữa.
“Vương gia, ở đây Yên Nhi chỉ có hai a hoàn này, vương gia tha mạng, vương gia… Lê Hiên! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, không thèm hỏi rõ xanh đỏ đen trắng. Uổng cho ngươi là vương gia nước Đại Hưng, vì lập uy cho người trong lòng ngươi mà chèn ép tiểu thiếp, đúng là tiểu nhân!” Tuyết Yên không thèm quan tâm nữa.
Chú ý cẩn thận thì thế nào, kiếp trước, nàng nhẫn nhịn, nịnh bợ, cẩn thận, song vẫn phải nộp mạng! Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngực Quan Duyệt cũng không còn đau nữa, ngây người nhìn Tuyết Yên.
Lê Hiên nheo mát lại, chậm rãi đi tới nắm cằm Tuyết Yên: “Rất tốt. Tuyết Yên, nàng còn gì bất mãn với ta thì nói ra đi. Bất kể nàng là con gái của ai, bây giờ nàng cũng là trắc phi của ta! Hai a hoàn này hôm nay nhất định bị đánh, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh ngay ở đây đi!” “Chuyện hôm nay, ai dám truyền đi, lập tức đánh chết!” Lê Hiên nhìn đám a hoàn và người hầu.
Có người lấy ghế ra, giữ chặt hai a hoàn, bắt đầu đánh.
Tuyết Yên nghe thấy tiếng gậy đánh vào thịt, lảo đảo chạy tới ghé vào người Lập Hạ: “Lập Hạ đã bị ngươi đá đau rồi, không thể bị đánh nữa!” Trong mắt Lê Hiên chứa sát khí, nắm chặt tay.
Bao năm qua không ai dám mắng hắn như thế.
“Vương gia, hay là thôi đi, nhiều người nhìn như vậy, thần thiếp đã không sao nữa rồi.” Quan Duyệt rúc vào người Lê Hiên, thấp giọng nói.
“Bản vương muốn để bọn họ biết; ái mới là vưỡng phi trong phủ An vương, nàng đừng quản!” Hản đi lên trước, xốc Tuyết Yên lên, ấn huyệt vị của nàng, ném xuống đất.
Tuyết Yên không nhúc nhích nữa.
Nàng nắm chặt tay, cả người run lên: “Chọc vương phi nổi giận là bọn a hoàn đánh nhau, nếu đã đánh nhau, hai bên đều có tội, vì sao chỉ đánh a hoàn của ta?” “Ta đánh bọn họ là vì muốn cho bọn họ biết, bất kỳ thời điểm gì cũng không được trái ý vương phil Không liên quan đến đúng sai! Ngươi hiểu chưa?” Giọng Lê Hiên lạnh lếo.
“Tiểu thư, bọn muội không sao, tiểu thư đừng cãi nhau với vương gia, hôm nay là ngày vui của tiểu †hư mà” Giọng Tiếu Xuân thê lương.
Tuyết Yên rơi nước mắt.
“Lê Hiên, ta hận ngươi. Đừng đánh bọn họ nữa, đánh bốn mươi cái bọn họ sẽ chết mất. Ngươi còn không dừng tay, ta sẽ chết cho ngươi xem!” Nàng liều chết căn mạnh vào lưỡi mình, lập tức †rong miệng máu me đầm đìa! Nàng bị đau hít một hơi; đang định cân mạnh cái nữa thì căm bị năm chặt. Tuyết Yên vừa tức vừa sốt ruột, tim nhói đau, không còn tri giác nữa.
Đến khi nàng tỉnh lại đã gần nửa đêm: “Yên phu nhân tỉnh rồi! Mau đi báo cho vương gia.” Giọng nói êm tai của một a hoàn.
“Tiếu Xuân và Lập Hạ đâu? Bọn họ, bọn họ thế nào?” Nàng thật sự sợ nghe thấy tin dữ bọn họ không còn nữa.
“Vương gia nói để hai vị tỷ tỷ dưỡng thương trong phòng, sai Vân Hương và Tập Hương hầu hạ phu nhân mấy ngày nay. Muội là Vân Hương, Tập Hương đã đi báo tin cho vương gia.” “Bọn họ bị thương nặng không? Ta đi xem sao.” Tuyết Yên ngồi dậy, chân vừa chạm xuống đất lập †ức kêu đau. Nàng cúi đầu nhìn, trên chân quấn băng rất dày.
“Phu nhân, vương gia không cho phu nhân xuống