Tuyết Yên muốn đi hỏi Lê Hiên một chút, lại nghĩ mãi mà không rõ mình muốn hỏi điều gì.
Bảo hắn đừng cưới Đậu Uyển Nhi sao? Lê Đồng đã từ chối Đậu Nhĩ Khâm, Lê Hiên không có khả năng từ chối Đậu Uyển Nhi nữa, trừ phi Đại Hưng và Đại Nguyệt muốn gặp nhau trên chiến trường.
Tuyết Yên ngồi xuống, trong lòng phiền muộn.
Mấy ngày nay Lê Hiên không đến Vong Ưu cung không chỉ bởi vì bận rộn đúng không.
Hắn đã cho tả vị trí Hoàng hậu; việc hắn muốn nạp phi chẳng lẽ lại không nói cho ta biết sảo? Tay Tuyết Yên vuốt nhẹ bụng.
Từ sau khi nàng có con, tâm trạng cũng thay đổi rất nhiều, không còn được sắc bén như trước đây.
‘Thế nhưng Lê Hiên mãi không gặp nàng là vì sao? Hôm đó tuyết ngừng rơi, Tuyết Yên đi vào sân nhìn đám Tiểu Quý Tử, Trương Đông dẫn theo mấy a hoàn dùng khay đan úp chìm sẻ.
Nhan Hương đi đến.
*Ý quý phi có chuyện gì không?” Tuyết Yên hỏi.
Nhan Hương mỉm cười: “Hoàng hậu không cần cảnh giác như thế, thật giống như ta muốn ăn cô vậy.” Giọng điệu nàng ta mang theo giễu cợt.
“Nghe nói bọn họ đang tụ tập ở Trường Lạc cung của Tuệ quý phi tiếp đón Đậu Uyển Nhi công chúa, Hoàng thượng cũng ở đó. Ta không đi thì cũng thôi đi, Hoàng hậu nương nương cũng không đi à?” Nhan Hương thấy lạ hỏi.
Tuyết Yên cười cười: “Ngươi và ta đều mang thai, đi cũng không tận hứng, còn ảnh hưởng đến người khác.” Tuyết Yên nói.
“Cô nghĩ thoáng nhỉ. Xem ra cô đồng ý chuyện Hoàng thượng muốn cưới Đậu:Uyển Nhĩ rồi”-Nhan Hương ngửa mặt nhìn Tuyết Yên: “Ta còn tưởng rằng cô sẽ phản đối!” Nàng ta mỉm cười nhìn Tuyết Yên, quay người đi.
Cát Tường tức giận nói: “Nương nương, Ý quý phi quá vô lễ!” “Thôi bỏ đi.” Tuyết Yên minh bạch, Nhan Hương chưa từng cho rằng nàng là Hoàng hậu. Vị trí Hoàng hậu vốn phải là của Nhan Hương. Bản thân Tuyết Yên cũng cảm thấy như trộm đồ của ai vậy.
Hôm nay Nhan Hương cố ý đến nói cho nàng đám Lưu Tuệ mở tiệc chiêu đãi công chúa nước Đại Nguyệt ở Trường Lạc cung.
Tuyết Yên biết Nhan Hương không có ý tốt, nhưng nghe tin này, trong lòng thật sự không dễ chịu.
Thì ra vị trí Hoàng hậu của nàng chỉ là đồ trang trí.
Hắn còn muốn tránh ta đến khi nào? Lê Hiên mãi không nói chuyện muốn lấy phi với Tuyết Yên, Tuyết Yên cũng không hỏi.
Lời của Nhan Hương khiến Tuyết Yên phiền muộn trong lòng. Sau buổi trưa, gió ngừng thổi. Tuyết Yên dẫn theo Lập Hạ đến rừng hoa mai trước Trường Tín éung ngắm hóa mái: Lập Hạ lo lắng nói: “Nương nương, nương nương đừng đi, mặc dù gió đã ngừng nhưng tuyết vẫn trơn, nhỡ đâu trượt chân thì làm sao giờ?” “Ta đi chậm là được. Trong lòng thực sự phiền muộn. Muội bảo Tiểu Quý Tử cầm theo mấy chiếc bình, chúng ta đi lấy tuyết trong hoa mai pha trà uống.” Tuyết Yên căn dặn.
Trước kia phía trước Trường Tín cung có rừng hoa mai rất lớn. Lúc này mai đông đang nở rộ.
Tuyết Yên khoác áo choàng mũ màu nước thêu sen trắng, lông hồ ly màu trắng làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt của nàng.
Lập Hạ, Cát Tường và Tiểu Quý Tử đi theo sau lưng.
Đến rừng mai, nơi này trong tuyết khảm mai, mai nằm một mình, bóng dáng nghiêng nghiêng, vô cùng yên tĩnh.
Tuyết Yên và đám a hoàn dùng thìa bạc hái tuyết trong nhụy hoa, bỏ vào trong bình ngọc.
“Nương nương, chim sẻ nơi này nhiều như vậy, đám nô tài muốn cầm khay đan tới đây, có thể bắt được nhiều con nha: Chim sẻ trong sân chúng ta đều thành tinh;ăn gạo rải xuống mà chẳng úp được con nào!” Tiểu Quý Tử nói.
“Sai, đó là do ngươi vung nhiều gạo quá. Chưa kịp đi vào khay đan bọn chúng đã ăn no rồi, cần gì phải mạo hiểm nữa? Chim sẻ đâu có ngốc!” Lập Hạ nói.
Tuyết Yên đứng bên cây mai cao to nhất, hoa của cây này khỏe hơn cây khác, hoa nở cũng nhiều hơn.
Sau lưng vang lên tiếng cười đùa huyên náo, còn có tiếng cười cởi mở. Âm thanh quen thuộc đó sen trắng, lông hồ ly màu trắng làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt của nàng.
Lập Hạ, Cát Tường và Tiểu Quý Tử đi theo sau lưng.
Đến rừng mai, nơi này trong tuyết khảm mai, mai nằm một mình, bóng dáng nghiêng nghiêng, vô cùng yên tĩnh.
Tuyết Yên và đám a hoàn dùng thìa bạc hái tuyết trong nhụy hoa, bỏ vào trong bình ngọc.
“Nương nương, chim sẻ nơi này nhiều như vậy, đám nô tài muốn cầm khay đan tới đây, có thể bắt được nhiều con nha: Chim sẻ trong sân chúng ta đều thành tinh;ăn gạo rải xuống mà chẳng úp được con nào!” Tiểu Quý Tử nói.
“Sai, đó là do ngươi vung nhiều gạo quá. Chưa kịp đi vào khay đan bọn chúng đã ăn no rồi, cần gì phải mạo hiểm nữa? Chim sẻ đâu có ngốc!”