“Yên tẩu tẩu, tẩu không giận ta, vậy chắc là giận hoàng huynh đúng không? Hoàng huynh cũng vì †a mới muốn cưới nữ nhân đó!” Tuyết Yên vỗ vỗ Lê Đồng nói: “Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, có đôi khi cần phải cân nhắc rất nhiều chuyện.” “Ta thấy Đại hoàng tử đó cũng không tệ, công chúa không bằng lòng gả cho hắn là vì Giang Duệ sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy. Ta thích Giang Duệ.” Lê Đồng rất chân thành nói với Tuyết Yên.
Tuyết Yên nhìn nàng ấy: “Giang Duệ biết không? Giang Duệ đồng ý không? Nếu như công chúa muốn ở bên Giang Duệ, hoàng huynh công chúa có thể đồng ý không?” Lê Đồng cúi đầu: “Hoàng huynh không đồng ý, cho nên còn cần nhờ Yên tẩu tẩu hỗ trợ.” “Ta nhất định sẽ giúp công chúa, có điều ta muốn biết tâm tư của Giang Duệ. Công chúa là công chúa, Hoàng thượng sẽ không làm gì công chúa, nhưng Giang Duệ, ta sợ hoàng huynh của công chúa sẽ giết hắn!” Tuyết Yên rất lo lắng.
Mấy ngày nay nàng mãi không gặp Nhiếp Lăng Hàn, nàng muốn hỏi suy nghĩ của Giang Duệ.
Đêm giao thừa, trong cung bày tiệc ở Minh Quang điện, mời một số đại thần quan trọng.
Vu Dung, Thẩm Trân Châu chờ ở đó, Nhiếp Lăng Hàn dẫn theo Lương Hồng Tụ và Giang Duệ.
Bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, quân thần hòa thuận, hậu cung hài hòa.
Tuyết Yên ngồi ở đó, không giao lưu với Lê Hiên.
Nàng ăn tương đối ít, Lê Hiên không ngừng gắp.
thức ăn cho nàng.
Nhân khoảng trống, Tuyết Yên hỏi Giang Duệ: “Ngươi có nghe qua chuyện của công chúa không? Nàng ấy vì ngươi mà từ chối hòa thân, ngươi có ý gì với nàng ấy?” Giang Duệ nhìn nàng: “Yên Nhi, nàng ấy là công chúa, ta không dám trèo cao. Trách ta không nói rõ nói nàng ấy từ sớm.” “Nhưng công chúa rất thích ngươi, bỏ thân phận công chúa của nàng ấy ra, ngươi thật sự không hề thích nàng ấy sao?” Tuyết Yên nói.
Giang Duệ im lặng.
Tuyết Yên võ Giang Duệ một cái: “Ta hiểu rồi! Ngươi cũng thích công chúa đúng không? Thích thì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng không phải tính cách của ngươi!” Giang Duệ thở dài: “Ta sợ không xứng với nàng ấy, ngược lại còn phụ nàng ấy.” Tuyết Yên hiểu rõ Giang Duệ cũng thích công chúa, mặc dù bọn họ ở bên nhau luôn cãi nhau, là một đôi oan gia hoan hỉ.
“Chẳng phải ngươi luôn không sợ trời không sợ đất sao? Vậy hãy khiến bản thân xứng với nàng ấy. Công chúa thật sự rất tốt, nếu ngươi thật sự thích thi đừng bỏ lỡ” Tuyết Yên nói.
Tuyết Yên trở lại chỗ ngồi, Lê Hiên nhìn nàng: “Nàng thật sự rất quan tâm người khác.” “Người khác gì, đâu phải người khác. Lê Đồng là muội muội của chàng, Giang Duệ là người nhà của ta. Lê Đồng thích Giang Duệ, chàng có đồng ý không?” Tuyết Yên hỏi thẳng hắn.
Lê Hiên trầm ngâm một lát: “Giang Duệ cần rèn luyện thêm, kiến công lập nghiệp xong mới có thể lấy Lê Đồng!” Tuyết Yên hiểu rõ, đây là hắn đồng ý. Nàng nhìn qua Lê Hiên, hình như bây giờ hản không còn vô tình như tc nữa.
Lê Hiên nám chặt tay nàng: “Yên Nhi, một năm lại qua rồi, đừng giận dõi ta nữa, đừng không để ý tới trấm, có được không?” Tuyết Yên thở dài: “Cuộc đời của ta chỉ có chàng, sao ta có thể không để ý tới chàng được, rõ ràng là chàng không để ý tới ta mà!” “Vậy ta sẽ lại đi Vong Ưu cung, không cho phép.
nàng lạnh lùng với trãm!” Hắn vờ tức giận.
Đêm nay, Lê Hiên nghỉ ở Vong Ưu cung, Tuyết Yên khiông từ chối. Có lẽ là Lê Đồng nói hắn đã từng từ chối đại thần muốn hán nạp phí lay động nàng, có lẽ là cuối cùng hản cũng đồng ý chuyện Giang Duệ và Lê Đồng quen nhau khiến nàng cảm động, tóm lại nàng không tức giận nữa.
Đêm đó, hắn ôm nàng, giọng khàn khàn, chậm rãi nói bên tai nàng: “Nàng không biết ta nhớ nàng nhiều thế nào đâu!” Tuyết Yên bỗng chốc mềm lòng. Nàng không hận hắn nổi. Hắn nạp một phi tử mà thôi, mà còn là công chúa nước Đại Nguyệt. Ai cũng biết bọn họ là thông gia chính trị.
Tuyết Yên thuyết phục bản thân. Bọn họ sẽ làm lành như ban đầu.
Mỗi ngày hán đều sẽ đến Vong Ưu cung ngồi một lát, mỗi ngày đều dùng bữa ở Vong Ưu cung như cũ.
Cuộc sống của hắn và nàng như vợ chồng đơn giản vậy.
Cuộc sống vui vẻ luôn trôi qua quá nhanh. Chỉ chớp mắt, tết Nguyên Tiêu đã đến.
Trong khoảng thời gian này thật sự rất bận rộn, đủ mọi đại lễ cúng tế, tiếp kiến đại thần và người nhà của bọn họ; đủ mọi hoạt động ăn mừng, có:hoạt động Lê Hiên không cho Tuyết Yên tham gia.
Nhưng Tuyết Yên nhất định phải tham gia đại lễ cúng tế của tết Nguyên Tiêu, vì nàng là Hoàng hậu.
Hôm tết Nguyên Tiêu, nàng và Lê Hiên sóng vai chủ trì đại lễ cúng tế, nhìn đám người đen nghịt quỳ bên dưới, Tuyết Yên đột nhiên hiểu ra mẫu nghỉ thiên hạ là thế nào.
Nhan Hương ở hàng phi tần thứ nhất, nàng ta nhìn thấy Tuyết Yên và Lê Hiên đứng trước mặt mình, tuân lệnh hành lễ theo quan lễ