Dương Thụ cầm dù không theo kịp bước chân của Lê Hiên, hắn chạy châm chậm che dù cho Hoàng thượng và Hoàng hậu suốt dọc đường.
Cát Tường thấy trên người Hoàng hậu toàn là bùn, Hoàng thượng cũng bị ướt, lập tức chuẩn bị nước và y phục để thay cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Lê Hiên buông Tuyết Yên xuống: “Hầu hạ Hoàng hậu cho tốt.” Hắn quay người chậm rãi đi ra ngoài.
Tuyết Yên nhìn bóng dáng cao lớn của hắn chậm [ãi đi ra ngoài, đường nét cô đơn; tạo nên vẻ cô độc và tịch liêu không nói nên lời.
“Lê Hiên.” Tuyết Yên gọi hắn một tiếng, lấy túi bình an hình nửa vòng tròn nho nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra đeo vào cổ hắn: “Phúc Thọ Trường Xuân!” Tuyết Yên khẽ nói.
Lê Hiên khẽ mỉm cười, ôm nàng, quay người đi ra ngoài.
Bất kỳ thắng lợi nào, bất kỳ thanh danh hiển hách của kẻ chiến thắng nào, cũng được dựng nên trên xương trắng, nhuốm đẫm máu tươi, thi thể tô điểm, Tuyết Yên hiểu rất rõ.
Nàng nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài mãi đến hừng đông.
Tang lễ của Đậu Uyển Nhi vô cùng long trọng, giống như hôn lễ của nàng ta cách đây không lâu.
Tuyết Yên lặng lẽ làm những nghi thức mà Hoàng hậu phải làm. Nước mắt trên mặt không hề ngừng rơi, nàng không cảm thấy mình đang khóc, nàng giữ im lặng, song lại không kìm nổi nước mắt.
Trong cung yên tĩnh trở lại.
Người đến người đi, vội vàng như mộng. Công chúa dị quốc Đậu Uyển Nhi như bông hoa quỳnh, mặc dù đẹp tuyệt trân, song không để lại nhiều dấu vết.
Hôm đó Tuyết Yên dẫn theo Phích Lịch nô đùa vui vẻ trong hoa viên bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Nhạn Quy chậm rãi đi tới.
Tiêu Nhạn Quy là muội muội của Tiêu Nhạn Nam và Tiêu Nhạn Bắc, mặc dù sống ở phương bác, ngoại hình lại vô cùng sắc sảo, mặt rất nhỏ, gần giống như Tuyết Yên, làn da trắng nõn. Lúc này nàng ấy mặc váy sa màu lam nhạt, lanh lợi tươi non.
“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Nàng ta thi lễ với Tuyết Yên.
“Hòa phi bình thân đi.” Tuyết Yên nói. Tiêu Nhạn Quy lớn hơn nàng một tuổi.
Tiêu Nhạn Quy nhìn Tuyết Yên, cầm một cái hộp nhỏ từ trong tay a hoàn: “Hoàng hậu nương nương, ta cảm thấy thứ này rất thú vị, không biết Hoàng hậu nương nương có thích hay không.” Tuyết Yên gật đầu, Cát Tường nhận lấy, Tuyết Yên mở ra xem, là con rối gỗ biết cử động, đội mũ, ấn một cái chốt là sẽ giương nanh múa vuốt.
Tuyết Yên cười: “Đúng là rất đáng yêu.” Tiêu Nhạn Quy nói: “Vậy thì tặng cho nương nương đó ạ.” Tiêu Nhạn Quy nhìn thấy Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn nàng ta, lập tức nói: “Không có ý gì khác đâu, Nhạn Quy thấy Hoàng hậu nương nương thành †âm cứu tỳ nữ của Uyển quý phi, vô cùng cảm động, ta cũng từ dị quốc đến nước Đại Hưng, khác biệt ngôn ngữ phong tục khiến ta cảm thấy rất cô đơn, nhưng Hoàng hậu lại khiến ta cảm thấy ấm áp” Nàng ấy không phải kiểu người ra sức lấy lòng, song lại khiến người ta nghe rất dễ chịu, Tuyết Yên cũng thích nàng ta.
“Nếu ngươi nhớ nhà, có thể thường xuyên tới ‘Vong Ưu cung” Tuyết Yên nói.
Tiêu Nhạn Quy gật đầu: “Ta biết Hoàng hậu không giống người khác mà.
Nàng ấy ngồi bên cạnh Tuyết Yên, bắt chuyện với Tuyết Yên.
Qua một hồi, hai người đều bộc lộ tính cách thật của mình.
Tiêu Nhạn Quy ăn nói hồn nhiên, tính cách hoạt bát đáng yêu, nói chuyện thú vị. Tuyết Yên cũng không còn là Hoàng hậu, chỉ là thiếu nữ mười lãm mười sáu tuổi, hai người vui cười trò chuyện, nói không ngừng.
Bọn họ không hề bàn tán chuyện trong cung. Tiêu Nhạn Quy chỉ nói những chuyện lý thú của nước Đại Hạ, Tuyết Yên nghe mà cười không ngừng.
“Nương nương, người có biết món ngon nhất của nước Đại Hạ là gì không?” Tiêu Nhạn Quy hỏi.
“Là gì vậy?” “Là một thứ dùng quả du du* làm thành quả đông lạnh, vào miệng là tan, bên trong có hạt tròn tròn nhỏ nhỏ, vị rất ngọt…” Nàng ấy vừa nói vừa lè lưỡi liếm môi.
*Là một loại quả thuộc giống việt quất, mọc nhiểu ở phương Bắc.
Tuyết Yên cười: “Được, có cơ hội đến nước Đại Hạ, †a nhất định phải thử mới được.” “Ừm, đến lúc đó ta sẽ làm cho nương nương ăn.
Nước Đại Hạ còn có một loại cỏ hoa quế, bây giờ ít đi rồi, có thể tỏa ra mùi thơm kỳ diệu.” Tiêu Nhạn Quy nhám mắt lại, như thể ngửi thấy mùi đó.
Tuyết Yên nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ấy, bất giác nói một chút về mấy chuyện xấu hổ và chuyện ở núi Mặc của mình, Tiêu Nhạn Quy cũng nghe như thể tự mình trải qua.
Về sau lại có thêm Lê Đồng, ba nữ nhân tính cách hợp nhau, mỗi ngày không ngừng vui cười, trước giờ Vong Ưu cung chưa từng náo nhiệt như vậy.
Gần như Tiêu Nhạn Quy ngày nào cũng sẽ đến Vong Ưu cung một lần, dần dần thành thói quen.
Hôm nay, hai người đang trêu Phích Lịch, Tuyết Yên ở đầu đông, quỳ một chân trên đất, Tiêu Nhạn Quy ở phía tây, cũng quỳ một chân trên đất, mỗi người cầm trong tay một cái đùi gà, xem xem Phích Lịch sẽ ăn của ai.
“Phích Lịch, tới đây nào! Ngoan, nếu mi không tới, †a sẽ lập tức treo mi lên cây đấy!” Giọng Tuyết Yên tàn ác.
“Phích Lịch kia, mi mau qua đây đi, nếu mi không qua, tỷ tỷ đây sẽ giết mi làm thịt chó đấy!” Giọng Tiêu Nhạn Quy còn ác hơn.
Phích Lịch đứng ở giữa, tình thế khó xử.
Người bên cạnh đột nhiên quỳ xuống thỉnh an.
Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn