Lê Hiên thoáng im lặng: “Nàng nói cũng có lý, trãm sẽ suy nghĩ lại.” “Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay hiếm lắm nàng mới mời trầm ăn là vì việc này sao?” Lê Hiên liếc mát nhìn qua nàng.
Tuyết Yên bĩu môi: “Nào có, ta cũng cảm thấy đã lâu không ăn cơm trưa với nhau mà.” Buổi tối, Lê Đồng hào hứng bừng bừng chạy vào: “Yên tẩu tẩu, hôm nay hoàng huynh nổi lòng từ bị, cho cả ta đi Đại Nguyệt nữa! Hoàng huynh nói lần này sẽ còn đi nước Đại Hạ.” “Ừm, vậy công ehúa sắp được đãp Giang Duệ rồi” Tuyết Yên rất vui, cũng gần hai tháng nàng không gặp Giang Duệ.
Vào canh hai, a hoàn của Tiêu Nhạn Quy tới, nói ngày mai Tiêu Nhạn Quy cùng đi nước Đại Nguyệt.
Xem ra Lê Hiên đã đồng ý, trong lòng Tuyết Yên Vui mừng.
Sáng sớm hôm sau xuất phát, mọi người đều mặc thường phục. Lê Hiên và Tuyết Yên ngồi trên một chiếc xe ngựa, Tiêu Nhạn Quy và Lê Đồng ngồi cùng một xe ngựa. Hai ngự y một xe ngựa.
Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào, Dương Thạc, Điền Minh và Cố Phàm đều có mặt, Tuyết Yên chợt phát hiện Trương Sơn và Lương Hồng Tụ cũng ở đây.
Trương Sơn vốn là thị vệ thân tín của Nhiếp Lăng Hàn, về sau giúp đỡ Trần Siêu phụ trách chuyện của Tử Y các.
Lần này đi tới nước Đại Nguyệt, có thể thấy Nhiếp Lăng Hàn rất cẩn thận, còn dẫn cả Trương Sơn và Lương Hồng Tụ đi.
Lê Hiên không cho Bọn họ mang theo a hoàn, người hầu hạ bọn họ đều là thị vệ được lựa chọn cải trang.
Mỗi một trạm đều có Thanh Y đường tiếp ứng, an †oàn vào, an toàn ra, trên đường đi cũng thuận lợi.
Bốn ngày sau đã đến thành Đại Nguyệt của nước Đại Nguyệt.
Đậu Nhĩ Anh đích thân ra đón bọn họ.
Vóc dáng Đậu Nhĩ Anh không cao, hơi gầy, mắt nhỏ, nhìn rất có tinh thần.
Đến phủ đệ Bạch phủ Bạch Thiếu Đình ở, Tuyết Yên chỉ thấy Vu Dung dẫn người quỳ ở đó.
Tuyết Yên nhìn thấy Vu Dung liền đi lên kéo nàng ấy: “Bạch đại ca đâu?” Vu Dung rơi nước mắt: “Trong phòng ạ.” Vào phòng, nhìn thấy Bạch Thiếu Đình dựa vào giường, sắc mặt trắng xanh, đáy mắt hiện lên màu đen, khuôn mặt vốn chữ điền giờ gầy thành cằm nhọn.
Nhìn thấy bọn họ, Bạch Thiếu Đình ôm quyền thi lễ: “Hoàng thượng, tha thứ cho vi thân không cách hàô hành lễ:.. ” Lê Hiên đi lên năm chặt tay hán: “Không cần đa lễ.
Ngự y, Yên Nhi, mau qua xem vết thương cho.
Thiếu Đình đi.” Khi Bạch Thiếu Đình đang đi tuần, lưng trúng một mũi tên, mũi tên có độc. Hắn vốn không coi ra gì, dùng thuốc tưởng là khỏi, ai ngờ mãi không thấy đỡ, mấy ngày trước đột nhiên phát tác, từ phần eo trở xuống không cử động được.
Ngự y khám rất lâu. Nhìn thấy ngự y đang nghiên cứu, Tuyết Yên đi lên chẩn mạch, mở hòm thuốc của mình ra, lấy đao nhỏ, đâm vào ngón chân Đến phủ đệ Bạch phủ Bạch Thiếu Đình ở, Tuyết Yên chỉ thấy Vu Dung dẫn người quỳ ở đó.
Tuyết Yên nhìn thấy Vu Dung liền đi lên kéo nàng ấy: “Bạch đại ca đâu?” Vu Dung rơi nước mắt: “Trong phòng ạ.” Vào phòng, nhìn thấy Bạch Thiếu Đình dựa vào giường, sắc mặt trắng xanh, đáy mắt hiện lên màu đen, khuôn mặt vốn chữ điền giờ gầy thành cằm nhọn.
Nhìn thấy bọn họ, Bạch Thiếu Đình ôm quyền thi lễ: “Hoàng thượng, tha thứ cho vi thân không cách hà hành I Lê Hiên đi lên năm chặt tay hán: “Không cần đa lễ.
Ngự y, Yên Nhi, mau qua xem vết thương cho.
Thiếu Đình đi.” Khi Bạch Thiếu Đình đang đi tuần, lưng trúng một mũi tên, mũi tên có độc. Hắn vốn không coi ra gì, dùng thuốc tưởng là khỏi, ai ngờ mãi không thấy đỡ, mấy ngày trước đột nhiên phát tác, từ phần eo trở xuống không cử động được.
Ngự y khám rất lâu. Nhìn thấy ngự y đang nghiên cứu, Tuyết Yên đi lên chẩn mạch, mở hòm thuốc của mình ra, lấy đao nhỏ, đâm vào ngón chân Hiên hỏi, hãn nhớ trước kia từng nghe về loại độc này, biết từ miệng Nhan Hương.
“Không thành vấn đề.” Tuyết Yên nói.
Tuyết Yên luôn khử độc cho Bạch Thiếu Đình đến tối, cuối cùng cũng loại trừ được hết độc trên người hắn, cho hắn dùng thuốc nàng tự chế.
Xử lý xong những việc này, Tuyết Yên nhễ nhại mồ hôi, y phục trên người ướt đẫm.
Bạch Thiếu Đình dùng thuốc, dân ngủ mất, Lê Hiên bế Tuyết Yên trở về phòng.
Tỳ nữ đưa nước nóng tắm rửa tới, Lê Hiền cởi y phục cho Tuyết Yên, bỏ nàng vào trong thùng tấm.
Tuyết Yên đỏ mặt, đẩy hắn ra.
Lê Hiên cười nói: “Có gì phải thẹn thùng, trên người nàng có chỗ nào mà trãm chưa thấy? Bây giờ nàng vì cứu đại tướng của trẫm mà mệt đến như này, trãẫm cũng nên tắm rửa cho nàng mà.” “Không được, chàng ra ngoài đi, chờ ta tắm xong chàng hãng đi vào.” Tuyết Yên từ chối.
Lê Hiên không nói câu