“Thả sư huynh của ta đi, nếu không ta sẽ giết hán!” Tuyết Yên ấn kiếm sâu mấy phần, cổ Lê Kiệt chảy máu.
Lê Kiệt híp mắt: “Nàng đừng xúc động!” “Thả huynh ấy đi, ta ở lại!” Tuyết Yên nói.
“Được, thả hắn đi!” Lê Kiệt nói.
Ba người giang hồ vây quanh Nhiếp Lăng Hàn lui về.
Tay bản cung nhìn Tiêu Nhạn Quy.
Ä Phúc nói: “Công chúa, chẳng lẽ người không quan tâm tính mạng của Vương gia chúng ta sao?” Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Sư huynh, huynh đi đi, cầu xin huynh, hôm nay thân thể huynh như.
vậy rồi, cũng không cứu được ta đâu! Yên tâm, ta sẽ không sao đâu.” Tiêu Nhạn Quy nhìn Nhiếp Lăng Hàn rồi nói với Lê Kiệt: “Thả hắn tương đương với việc thả hổ về rừng! Bản tên đi!” A Phúc và Thiên Hi rút kiếm ra chỉ vào Tiêu Nhạn Quy.
Nhiếp Lăng Hàn cắn răng nhìn Tuyết Yên, vung kiếm cùn lên, một tiếng rồng gầm vang lên khiến †ay bắn cung chấn động nhao nhao lui lại, Nhiếp Lăng Hàn bay vút lên phóng về phía sau núi, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Tuyết Yên thất thần, Lê Kiệt đưa tay điểm hai lần vào bả vai nàng, nhuyễn kiếm trong tay Tuyết Yên rơi xuống đất.
Tiêu Nhạn Quy cuốn roi qua, Lê Kiệt giơ tay năm lấy: “Công chúa, tay cô duỗi hơi dài rồi đấy, nàng ấy là người của ta.” Tiêu Nhạn Quy nói: “Vương gia, Lê Hiên vô cùng sủng ái nàng ta, có thể dừng nàng ta làm mồi nhữ…” “Nàng ấy không nhọc cô hao tâm tổn trí, nàng ấy là của ta” Lê Kiệt lạnh lùng nói.
Cả người Tuyết Yên như mệt lả đi, vô lực buông thống hai tay.
Tiêu Nhạn Quy hạ lệnh: “Đuổi theo!” Mọi người đuổi theo phương hướng của Nhiếp Lăng Hàn.
“Ngươi thả ta ra, ta sẽ không chạy trốn.” Tuyết Yên nói với Lê Kiệt.
Lê Kiệt không để ý gì tới nàng, đặt nàng trước ngựa của mình, chạy về phía trước đuổi theo.
Trong đêm tối, mọi người hối hả đi về phía trước, dường như có thiên quân vạn mã.
Phạm Tinh ở phía trước Tuyết Yên.
Tuyết Yên nhìn chằm chằm bóng hình Phạm Tinh, hắn khom người, gần như nằm rạp xuống lưng ngựa, khôi giáp màu đen bao bọc hắn. Đây cũng là một kẻ đáng thương, Tuyết Yên nói.
Tiêu Nhạn Quy chạy đầu tiên, ñữ nhân này, ñàng †a đã từng nói tính tình họ ợp nhau, Tuyết Yên âm thầm chuyển động nhẫn Mị Ảnh của mình, nhắm vào Tiêu Nhạn Quy và Phạm Tinh, Lê Kiệt nắm chặt tay nàng.
Tuyết Yên giấy giụa, mắt Lê Kiệt nhìn về phía trước, tay trái lại không nhúc nhích đặt trên tay Tuyết Yên.
Ngựa quý của Lê Kiệt chạy rất nhanh, dù cõng hai người vẫn phi rất mau, chỉ một lát đã chạy lên đầu tiên.
Mọi người chạy xung quanh núi Trầm này vài vòng, có binh lính lục soát trong ngoài mấy lần, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn Lê Hiên.
“Nhạc tướng quân, đừng đuổi nữa, hãn đã rời khỏi núi Tuyết này rồi, chúng ta bỏ lỡ thời cơ rồi.” Lê Kiệt nói với nam nhân da hơi vàng.
Tuyết Yên biết, hán chắc chắn là Nhạc Quảng, vốn là tướng quân Nam Hạ.
“Quả là đáng tiếc!” Nhạc Quảng thở dài.
“Có điều chiến sĩ Đại Hưng thương vong hơn phân nửa, cộng thêm tù binh, có năm vạn người thì không đến một vạn người chạy thoát. Mặc dù trận này không bát được Lê Hiên nhưng chúng †á cũng đáng.” Tiêu Nhạn Quy nói.
“Về Tuyết thành, tăng cường phòng thủ, Lê Hiên chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.” Lê Kiệt dặn dò.
“Vậy thì chờ hắn đến đi! Lần này ta tới chậm, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Tiêu Nhạn Quy hung hăng nói.
Nàng ta nhìn Tuyết Yên vẫn luôn im lặng rồi nói: “Có Hoàng hậu của hắn ở đây, hản nhất định sẽ đến. Nhất định Hoàng hậu nương nương rất hiếu kỳ vì sao ta lại làm như vậy.” “Đương nhiên Tuyết Yên biết, là ta chủ quan, làm đồng lõa của ngươi, Lê Hiên thua bởi ta, không phải bởi ngươi!” Tuyết Yên biết nàng ta muốn nói gì, trong chiến dịch này, nàng ta là người thắng lợi.
“Nơi này không có Hoàng hậu! Nàng ấy tên là Tuyết Yên.” Lê Kiệt đột nhiên sầm mặt, nói với Tiêu Nhạn Quy bằng giọng lạnh như băng.
Tiêu Nhạn Quy cười cười: “Vương gia, ngươi đã có vương phi rồi. Chẳng lẽ còn tơ tưởng tới nàng ta sao?” “Không nhọc công chúa quan tâm. Trở về thành!” Nhạc Quảng bắt đầu sắp xếp đội ngũ; trở về Tuyết thành.
Trên đường đi, Tuyết Yên vẫn luôn im lặng. Nàng hơi choáng, nhớ ra từ buổi trưa đến bây giờ chưa được uống giọt nước nào, có lẽ là đói rồi.
Lê Kiệt một tay kéo dây cương, một tay ôm nàng, Tuyết Yên cũng không giấy giua.
Sư huynh đã biết nàng bị Lê Kiệt bắt đi, huynh ấy sẽ không từ bỏ ý đồ, Lê Hiên tỉnh lại cũng sẽ tới cứu nàng, nếu như bọn họ lại dùng nàng làm mồi dụ, đến lúc đó…
Tuyết Yên không dám tưởng tượng.
Tuyết Yên nghe bọn họ nói, Lê Kiệt lấy nước Thượng Đan làm trung tâm, đã