Tuyết Yên càng nghĩ càng lo lắng, tính khí Lập Hạ nóng nảy, luôn không thích cuộc sống trong cung, không có nàng che chở, liệu nàng ấy có gặp nguy hiểm không? Cát Tường đã sống trong cung từ rất nhỏ, có thể tự vệ được. Tấm kim bài miễn tử kia vẫn đang ở Vong Ưu cung, Lập Hạ và Cát Tường đều biết nó để ở đâu, chỉ mong các nàng ấy đều không xảy ra chuyện gì.
Chỉnh trang xong, Tiểu An đưa nàng đi xuyên qua mấy cánh cửa, đi vào Cam Tuyền cung.
Trong phòng ánh nến chập chờn.
Người ở giữa mặc áo trắng, mắt tỉnh mày kiếm, mặt như ngọc, môi như điểm son, đó chính là Lê Kiệt. Tuy khí chất của hắn u ám, nhưng lại toát lên khí chất tự phụ vương giả.
Tiêu Nhạn Quy ngồi bên trái, phía bên phải là Nhạc Quảng, ngồi phía dưới Nhạc Quảng là một ông già và hai người trẻ tuổi thanh tú.
Tuyết Yên nắm chặt tay, chuẩn bị đi vào. Đi vào với tư cách một kẻ tù binh.
Trong mắt của bọn họ, nàng là Hoàng hậu Đại Hưng. Loại sỉ nhục này sao Lê Hiên có thể chấp nhận. Nghĩ tới đây, tim Tuyết Yên như bị đao cắt.
Nếu như bọn họ vũ nhục ta để vũ nhục Đại Hưng, †a sẽ lập tức chết đi. Tuyết Yên thầm nghĩ.
Trên đời có bao nhiêu tình thế bất đắc dĩ, có bao nhiêu việc không thể làm.
Trước kia nàng đã hiểu, lợi ích chí cao vô thượng trong nhân thế đều là phong lưu phồn hoa được dựa vào âm mưu quỷ kế trong bóng tối, dựa vào việc dẹp yên biên cương trong cuộc chinh chiến kiên cường tàn khốc.
Thế nhưng, nàng tự mình cảm nhận được điểm này sau khí Lê Hiên thua trận, đây là cuộc chiến thua thảm nhất từ khi nàng quen biết Lê Hiên.
Trước kia quả là nàng ấu trĩ, sống hai đời vô ích, tùy hứng lại vô tri, làm liên lụy chính người mình yêu.
Lê Hiên từng nói, hán không hy vọng nàng trở nên giống nữ nhân trong hậu cung, không hy vọng nàng nhiễm máu tanh. Thế nhưng nàng muốn cùng hắn trèo lên đỉnh cao nhất, nàng không muốn bị người ta lợi dụng, mặc người ta chém giết. Nàng càng không muốn để Lê Hiên nằm trong tay Nhan Hương ác độc.
“Đi vào đi, đứng ở đó làm gì nữa?” Giọng nói Lê Kiệt trong trẻo lạnh lùng.
Tuyết Yên đi vào, ngồi bên cạnh Lê Kiệt.
Mọi người bắt đầu dùng bữa, Tuyết Yên không hề khách khí, cầm lấy đũa bắt đầu gáp lấy gáp để.
Nàng đói chết mất.
Nhạc Quảng nhìn Tuyết Yên: “Ngươi thật sự là Hoàng hậu Đại Hưng sao?” Tuyết Yên gật đầu: “Trước kia là vậy, bây giờ khó mà nói,” “Xem tính cách ngươi kìa, kñông giống tiểu thứ khuê các sống trong khuê phòng.” Hán lắc đầu.
Tuyết Yên bật cười trầm thấp: “Nói đúng đấy, từ nhỏ ta đã lớn lên ở trên núi.” Cây cột của Cam Tuyền cung này là gỗ đàn hương, cây cột quả thực là của Phạm Kim, tỏa ra từng đợt mùi thơm, lồng đèn thạch anh, mặt đất bạch ngọc, Tuyết Yên đánh giá: “Lê Kiệt, vì sao nơi này lại hào hoa như thế, còn xa xỉ hơn cung điện Đại Hưng.” “Bởi vì nơi này có càn khôn.” Lê Kiệt nói.
“Cho nên, Đại Hưng dã tâm lang sói, dùng âm mưu quỷ kế chiếm lĩnh Đại Nguyệt và Nam Hạ.” Tiêu Nhạn Quy lạnh lùng nói.
“Nói đến âm mưu quỷ kế thì cũng như nhau cả thôi.” Tuyết Yên cười khẩy.
“Ta biết ngươi hận ta lừa ngươi, nhưng ta không còn cách nào. Nếu như không phải ta và Đại Hưng có huyết hải thâm thù, nói không chừng hai chúng †a thật sự có thể trở thành bạn bè. Cho dù như thế nào, ta vô cùng cảm ơn ngươi đã giúp ta.” Tiêu Nhạn Quy nói.
“Không cần cám ơn nàng ấy, nàng ấy giúp ngươi ñhư thế là bởi vì ta: Nói ra thì nàng:ấy cũng coï như công thần của chúng ta.” Lê Kiệt đột nhiên nói.
Tuyết Yên hơi sững sờ.
Nhạc Quảng nói: “Vương gia nói thật sao? Hoàng hậu Đại Hưng là người của người sao?” “Đúng vậy. Nàng vốn phải gả cho ta, là Lê Hiên dùng quỷ kế lừa gạt phụ hoàng ta ban hôn. Cho nên, chúng ta nội ứng ngoại hợp, lần này vốn định lấy tính mạng của Lê Hiên, đáng tiếc lại để hắn chạy thoát.” Lê Hiên vỗ tay Tuyết Yên, nói như thật.
Tuyết Yên đột nhiên hiểu ý của Lê Kiệt.
Có lẽ rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết, là Tuyết Yên nàng cấu kết với Lê Kiệt, khiến mọi người trúng độc.
Tuyết Yên cười cười, không hề phủ nhận, nàng biết trong trường hợp này, phủ nhận cũng vô dụng.
Tiêu Nhạn Quy không tin, nàng ta tận mắt nhìn thấy tình huống Tuyết Yên và Lê Hiên ở bên nhau.
Người Tuyết Yên yêu là Lê Hiên.
Có điều nàng ta cũng không muốn vạch trần Lê Kiệt.
Lê Hiên nghe thấy lời nói này, cho dù không tin, trong lòng cũng sẽ có gai. Giữa người yêu sợ nhất chính là những gai nhọn mơ hồ này. Nó sẽ khiến cả hai không tin tưởng nhau nữa.
Mọi chuyện khiến Lê Hiên khó chịu, nàng ta đều sẽ giúp đỡ.
Tiêu Nhạn Quy cười nói: “Khó trách ngươi giúp đỡ như thế, giúp ta cùng đến nước Đại Nguyệt, cho ta cơ hội tiếp xúc với bọn họ, có thể khiến bọn họ trúng độc.” Tuyết Yên rất muốn hỏi Tiêu Nhạn Quy khiến Lê Hiên trúng độc như thế nào, thế nhưng nàng không dám hỏi trước mặt Lê Kiệt. Lê Kiệt âm hiểm xảo trá, thông minh vô cùng.
“Những người kia náo loạn ở cửa phủ đệ vào buổi sáng cũng là do ngươi tìm đúng không?” Tuyết Yên hỏi Tiêu Nhạn Quy.
“Không sai, đúng là ta tìm người sắp xếp.” Nàng ta cười hì hì gật đầu.
“Hôm mà thích khách vào Bạch phủ, ta thấy ngươi thả một người đi, người kia là thám tử của ngươi đúng không?” Tuyết Yên tiếp tục hỏi.
“Ngươi quả là thông minh, ta còn tưởng rằng…” Tiêu Nhạn Quy vẫn cho rằng Tuyết Yên vô tư có thể lừa gạt, chỉ nhờ vào sự sủng ái của Hoàng thượng mới có thể sống trong cung đến bây giờ.
Thì ra không phải như vậy.
Tuyết Yên không nói thêm gì nữa, nàng nhìn Tiêu Nhạn Quy, tin chắc rằng cái chết của Đậu Uyển Nhi có liên quan đến nàng ta, nàng vấn luôn không tin Đậu Uyển Nhi tự sát, nhưng nếu như Tiêu Nhạn Quy không thừa nhận, nàng cũng không có chứng cứ, không thể làm cho người khác tin tưởng.
Có điều, vào thời điểm thích hợp nàng nhất định sẽ khiến cho người nước Đại Nguyệt biết là Tiêu Nhạn Quy giết Đậu Uyển Nhi.
Tuyết Yên cúi đầu há miệng ăn cơm, thịt dê nướng, đùi gà, ăn đến nỗi tay đầy dầu.
Ăn uống no nê xong, Tuyết Yên theo Tiểu An trở lại Lan uyển.
Giường ở Lan uyển là gỗ trầm hương, treo màn trướng thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc, đụng đưa theo gió thổi, như rơi xuống biển huyền ảo ở núi Vân; Mặt đất phủ hoa lan tạc bằng noãn ngọc xanh biếc, từng đóa tràn đầy sức sống, chân trần giãm lên cảm thấy ấm áp.
Xa hoa như thế, Tuyết Yên đi chân trần đứng phía trên.
Hai a hoàn cười mập mờ nhìn Tuyết Yên.
“Trước kia ai ở nơi này?” Tuyết Yên hỏi.
“Không có ai cả, thỉnh thoảng Vương gia sẽ tới ạ.” Tiểu An trả lời.
“Vương phi các ngươi không ở đây sao?” “Chưa từng thấy ạ.” Tuyết Yên biết Lê Kiệt cưới Tiêu Lưu Nguyệt làm vương phi.
“Tiểu thư tắm rửa đi, nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng kỹ càng rồi” Tiểu Nhạc nói.
Tuyết Yên tám rửa thay quần áo, đóng cửa, cảm then cài cửa, nằm trên giường lớn trở người hồi lâu, mãi đến khi trời sắp sáng mới ngủ thiếp đi.
Trong mông lung Lê Hiên không muốn tỉnh lại.
Toàn thân sưng tấy, vô cùng đau nhức, hắn hơi mở to mắt, thấy một con rắn nhỏ bé màu xanh quấn trên lưng hắn. Hắn biết đó là rắn độc, hắn muốn cử động, nhưng không thể động đậy được.
Một sợi dây xích thô to khóa hai tay và hai chân của hán lại.
Hản giấy giụa một lát, vẫn vô dụng, ngực càng ngày càng tức, dân dần thở không ra hơi.
Chẳng lẽ ta cứ chết đi như vậy sao? Một làn hương thơm xộc vào hơi thở, có chất lỏng thanh ngọt chảy vào trong cổ họng.
Hắn dần dần khôi phục ý thức. Hắn mở to mắt, một nữ tử mắt to đập vào mát hắn. Hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng ta, bởi vì nàng ta đeo mạng che mặt.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Nàng ta chải mái tóc thật dày.
“Ngươi là ai? Vì sao lại bị người ta bỏ ở đây?” Nữ tử hỏi hắn.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi lại.
“Ta, ta tên là Tử Vị” “Tử Vi? Ngươi tới từ đâu?” “Ở đại lục hợp với mặt phía nam của đại lục bắc hoang. Nghe nói trên núi Tử Vi này có đủ loại rắn, †a tới bắt rắn ngâm rượu. Ngươi phạm tội chết nên bị giam giữ ở đây sao?” Tử Vi hỏi.
“Không phải, ở đây hối lỗi.” Hắn thành thật trả lời.
“Hối lỗi? Tay chân bị trói dây xích thô như thế, còn không có đồ ăn, đây rõ ràng là muốn ngươi chết mà, ngươi là ai?” Nàng ta nghiêng đầu hỏi hắn.
“Quả thực có người muốn ta chết, cám ơn ngươi đã cứu ta” Hản nói xong, lại nhắm mát lại. Nghe thấy nàng ta dần dần đi xa.
Người muốn hại chết hắn là mẫu phi kế của hắn, mẫu thân của thiếu chủ Nguyên Thuần đại lục bắc hoang, hắn năm chặt tay, hán sẽ không chết, hắn nhất định phải còn sống rời khỏi nơi này, trong khoảng thời gian này, hán ăn tất cả vật