Ngự y bên cạnh sợ hãi lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, vừa rồi quả thực ty chức không bắt ra được hỉ mạch, xin cho ty chức thử lại.” Nhan Hương cười nói: ‘Không trách ngự y được, hình như Hoàng hậu nương nương không muốn để cho chúng ta biết nương nương mang thai.
Nương nương uống thuốc rồi, người bình thường không bắt được.” Nàng nói rồi thờ ơ nhìn Lê Hiên: “Nếu như cho Hoàng hậu uống một chén giấm sẽ giải được dược tính của thuốc kia, ngự y có thể bắt ra hỉ mạch của Hoàng hậu.” Lê Hiên đè chặt hai tay lên vai Tuyết Yên, ánh mắt khẽ nhìn vào mắt nàng: “Điền Minh, đi lấy một chén giấm.” Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, Tuyết Yên cảm thấy ngực nặng nề, đưa tay muốn xoa mặt hắn, lại bị hắn giơ tay gạt ra.
Sức lực không lớn nhưng lại lạnh như băng.
Tuyết Yên cười khổ nói: “Không cần uống giấm đâu, ta quả thực mang thai.” Tuyết Yên nói.
Lê Hiên kinh ngạc lạnh lùng nhìn nàng, còn có một chút không thể tin.
“Lê Hiên, chàng hãy nghe ta nói.” Tuyết Yên muốn giải thích.
“Các ngươi ra ngoài hết đi!” Lê Hiên thấp giọng nói.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tuyết Yên, quay người rời đi.
Người khác sợ hãi lập tức cùng đi theo ra ngoài.
Sức lực của hắn trên bả vai nàng càng lúc càng lớn, Tuyết Yên cảm thấy xương cốt sắp bị hắn bóp nát: ‘Hoàng hậu không muốn để cho trẫm biết chuyện mang thai là bởi vì đứa bé này là của hắn sao?” Tuyết Yên như bị đập một gậy vào đầu, mắt tối sầm lại, giống như không thể nói rõ.
“Không phải, đây là cốt nhục của chàng. Có điều bây giờ ta hơi sợ hãi, cho nên không muốn để cho chàng biết chuyện đứa bé.” Tuyết Yên cân nhắc từng câu từng chữ rồi nói.
“Trãm là hoàng đế, nếu như nàng thật sự mang thai cốt nhục của trẫm thì vì sao lại sợ hãi? Bởi vì Lê Kiệt sao?” Lê Hiên cảm thấy tim phổi giống như sắp nổ tung.
“Không phải như chàng nghĩ đâu!” Tuyết Yên gấp.
“Cả đời này trãm chỉ thật lòng với một nữ nhân là nàng! Sao nàng có thể đối với trẫm như thế? Nàng đung đưa trái phải, không phân tốt xấu, hôm nay vì Lê Kiệt mà nàng có thể ra tay với trãm! Nàng kém xa Nhan Hương quang minh lỗi lạc, dám yêu dám hận! Trẫm không trân trọng viên ngọc bên cạnh mình mà lại móc tim cho hạng người đa tình như nàng!” Lời nói của Lê Hiên giống như đao kiếm đâm vào tim Tuyết Yên.
“Không phải như vậy, không phải như vậy, ta chưa từng thích người khác…” Tuyết Yên liều mạng lắc đầu, bỗng nhiên đối diện ánh mắt hắn.
Ánh mắt hắn giống như một tia chớp u ám, dường như muốn đánh nàng chết, móc tim móc phổi! “Trãm là hoàng đế, trẫm có thể cho nàng tất cả, nếu như nàng yêu trẫm, nếu như nàng thật sự mang thai huyết mạch của trẫm, vì sao lại muốn nghĩ cách gạt trẫm?” “Là bởi vì, là bởi vì Nhan Hương. Ta sợ hãi, ta không muốn để cho Nhan Hương biết.” Tuyết Yên không biết nên giải thích như thế nào.
“Trấm đã sớm nói với nàng rồi, Nhan Hương, trẫm sẽ đưa nàng ta đi.” “Sẽ sao? Chàng thực sự sẽ làm vậy sao? Thậm chí chàng còn vui vẻ trên giường với nàng ta! Bây giờ nàng ta mang thai con của chàng, sao chàng có thể đưa nàng ta đi được!” Tuyết Yên biết hản sẽ không đưa Nhan Hương đi.
“Huống chỉ, trong đại chiến Tuyết thành lần này, chẳng phải bản đồ là do Nhan Hương cung cấp sao? Nàng ta lập đại công, chàng sao có thể đưa nàng ta đi?” “Vậy thì sao, nàng mới là Hoàng hậu! Nàng đừng nói với trãm là nàng không biết tâm ý của trẫm đối với nàng!” Lê Hiên gầm nhẹ.
Hản ôm chặt nàng vào trong lòng, nói băng giọng trầm thấp khàn khàn: “Nàng hao tổn tâm tư che giấu chuyện mang thai như thế, sao có thể là con của trẫm được? Nói cho trẫm, có phải Lê Kiệt ép buộc nàng hay không?” Trong đầu hắn hiện lên lời báo cáo của thám tử, Hoàng hậu giúp đỡ Ninh vương huấn luyện tân binh, xem bệnh giúp chiến sĩ của bọn họ, tản bộ cùng Ninh vương…
‘Thậm chí trong đầu hắn còn hiện ra dáng vẻ hầu hạ dưới người hắn ta của nàng…
Lê Hiên đập tay lên bàn trà, tay trái bong da tróc thịt.
Trong một tích tắc, nàng rất muốn nói cho hắn tình hình thực tế. Muốn nói cho hản biết chuyện Nhan Hương hạ độc hắn, nàng bị ép buộc nên mới rời khỏi hắn, muốn nói cho hán bộ mặt thật sự của Nhan Hương. Thế nhưng sau đó thì sao, sau đó thì sao? Nàng nắm chặt bàn tay dính máu của hắn rồi bật khóc, hắn nhấc cổ tay lên, nàng ngã xuống đất.
Bên ngoài có người gõ cửa, Điền Minh hỏi: “Hoàng thượng, xử trí tù binh bắt được như thế nào ạ?” “Giết, không để lại