“Lê Hiên, chàng đừng cười như vậy, chàng tin
tưởng ta được không? Chỉ tin ta thôi. Ninh vương
không làm gì ta cả, đứa bé này là của chàng. Sở dĩ
ta không muốn để chàng biết quả thực là bởi vì
Nhan Hương. Đứa bé đầu tiên của ta chết trong
†ay nàng ta, cho nên đứa bé này, ta muốn đợi nó
đủ lớn mới nói với chàng.”
Lê Hiên sững sờ, nhìn nàng chăm chú, dường như
tin lời nói của nàng. Đứa bé đầu tiên của Tuyết
Yên quả thật là do Nhan Hương hại chết. Nàng
muốn tự vệ. “Bây giờ nàng không tin cả trẫm nữa
rồi.” Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Tuyết Yên, nàng phải biết, từ nhỏ trẫm bị người ta
hại vô số lần, cho riên khống dễ dàng tin tưởng
người khác. Nhan Hương và Phạm Tinh là người
†a đã từng tin tưởng, bọn họ cũng phản bội ta.
Thiên hạ này, ta chỉ thật lòng với nàng! Thực ra ta
sớm nên giết nàng!”
Tuyết Yên lắc đầu, khóc nói không nên lời.
“Thân là đế vương, sao có thể động lòng được!
Giết nàng thì sẽ không có nhiều ràng buộc như
vậy. Đáng để trãm hao phí tâm tư chỉ có đại lục
bắc hoang này thôi! Trâm muốn làm vương đại lục
bắc hoang, chứ không phải mỗi ngày nghĩ đến
niềm vui nỗi buồn của nàng!”
“Thế thì, chàng muốn giết ta sao?” Hai mát Tuyết
Yên đẫm lệ, nàng hỏi.
“Đi thôi, cùng trấm đi xem hành hình, hành hình kẻ
thù là phải xem.”
Hắn đi hai bước liền dừng lại: “Thôi bỏ đi, bây giờ
nàng mang thai, không thể xem những cảnh này,
nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Lê Hiên một mình trở lại đại sảnh.
Tuyết Yên đứng trong sân của Lan uyển, trong
lòng buồn vui đan xen.
Cuối cùng Lê Hiên vẫn ti tưởrig nàng, thế nhưng
sự tin tưởng của hán mong rnanh như thế: Nếu
như cứ mãi không có thuốc giải độc Tình Nhân thì
nên làm gì đây? Đứa bé trong bụng phải làm sao
đây?
Tuyết Yên đi dạo lững thững.
Trong vườn hoa nhỏ của Lan uyển trồng rất nhiều
ngu mỹ nhân, hoa đang nở rộ, Tuyết Yên nhìn thấy
một chút ấm áp trong khoảnh sân tràn ngập máu
†anh vào cuối thu này.
‘Thế nhưng ngu mỹ nhân cũng đại diện cho sự xa
cách, sinh ly tử biệt. Truyền thuyết kể rằng sau khi
Ngu Cơ của Sở bá vương tự sát, tình yêu của nàng
hóa thành hồn phách của cỏ, thành ngu mỹ nhân,
ngày ngày trông coi non sông của người yêu.
Tuyết Yên xuất thần nhìn những đóa ngu mỹ nhân
xinh đẹp đó.
Cửa mở kẽo kẹt, một cái đầu nhỏ thò vào.
Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn, là Tiêu Chấn Hiên.
Tuyết Yên giật mình: “Tại sao đệ lại ở đây?”
“Tỷ tỷ cứu đệ!” Hắn ôm lấy chân nàng: “Bọn họ
muốn giết đệ! Bọn họ còn treo ngược cô cô lên.
Chờ đệ lớn lên nhất định sẽ tìm bọn họ báo thù!”
Mặt đứa bé đỏ’bừng vì tức giận.
“Đệ, đệ chạy tới từ đâu?” Tuyết Yên hỏi.
“Đại sảnh, thừa dịp bọn họ không chú ý. Không
biết vì sao dây thừng trói đệ lại mở, đệ liền lén
chạy ra. Cô cô nói, không chừng tỷ có thể cứu đệ!”
Tuyết Yên cười khổ, đây nhất định lại là cái bẫy.
của Tiêu Nhạn Quy.
Sao dây thừng trói hắn lại mở? Chẳng lẽ là Nhan
Hương?
Nhan Hương hiểu nàng nhất, Nhan Hương biết
nàng sẽ không trơ mắt nhìn đứa bé này bị giết
chết, Lê Hiên nhất định sẽ không tha cho đứa bé
này, nàng và Lê Hiên sẽ lại gia tăng hiềm khích.
Tuyết Yên thở dài: “Bé con, đệ còn biết chỗ nào có
thể ẩn nấp không?”
Tiêu Chấn Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tất cả
chỗ ẩn nấp bọn họ đều tìm được.”
“Không, còn có một chỗ, có lẽ bọn họ không biết.”
Tuyết Yên cảm thấy vô cùng hoảng hốt, nàng biết
không nên cứu nó, thế nhưng…
“Bọn họ không tìm được mỏ vàng, cho nên; có lẽ
vẫn không có ai biết chỗ đó:..’ Tuyết Yên nghĩ, nếu
như đứa bé này sống sót, nàng sẽ tự mình nuôi
dưỡng nó, để nó không phải oán hận, sống cuộc
sống đơn giản.
Cửa bị mở tung.
Lê Hiên, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Nhan
Hương, Điền Minh và Cố Phàm cùng nhau đi tới.
Đứa bé rúc đầu vào trong lòng Tuyết Yên, thấp
giọng nói: “Tỷ tỷ, đệ không đi chỗ đó được, đệ sẽ
không nói cho người khác, tỷ có thể vụng trộm rời
đi từ chỗ đó…”
Tuyết Yên ôm nó, toàn thân run rẩy.
“Để ta nuôi dưỡng đứa bé này đi, ta sẽ không để
nó oán hận mọi người, ta sẽ để nó rời khỏi hoàng
cung, sống cuộc sống đơn giản, có thể tha mạng
cho nó được không?” Tuyết Yên chán phía trước
đứa bé, năn nỉ Lê Hiên.
“Tuyết Yên!” Lê Hiên lạnh lùng nhìn Tuyết Yên:
“Quả nhiên nàng có tình cảm với hắn! Người hắn
muốn bảo vệ nàng cũng muốn bảo vệ sao?”
Bên tai Lê Hiên vẫn đang văng vẳng lời nói vừa rồi
của Tiêu Nhạn Quy: “Lê Hiên, ta không hề phản
bội ngươi, ta vốn không thuộc về ngươi, ta không
yêu ngươi! Người ta yêu là Tiêu Nhạn Nam! Người
chân chính phản bội ngươi mói là người ngươi
sủng ái như bảo bối! Nàng ta đã có con của Ninh
Vương!”
Vừa rồi Nhan Hương lặng lẽ nói với Tiêu Nhạn Quy
chuyện Tuyết Yên mang thai, Lê Hiên hoài nghỉ
Ninh vương. Nàng ta lập tức hiểu ý Nhan Hương,
cũng biết nên làm thế nào.
Bây giờ nàng ta muốn giết Lê Hiên báo thù xem ra
đã là chuyện không thể, nàng ta không hề nói ra
chuyện Nhan Hương cung cấp thuốc độc cho
nàng ta, cho dù Nhan Hương vì mục đích gì, thế
nhưng kế sách kia đả kích được Lê Hiên, đó là
cảnh nàng ta muốn nhìn thấy.
Nhan Hương có thể hạ độc Lê Hiên thì còn có
chuyện gì nàng ta không thể làm chứ?
So với Nhan Hương, nàng ta càng hy vọng nhìn
thấy Tuyết Yên đoạn tuyệt với Lê Hiên. Tuyết Yên
là người tốt thật lòng với Lê Hiên, cho dù nàng ta
không giết được Lê Hiên, nhưng chỉ cần là chuyện
có thể khiến hắn buồn đau, nàng ta sẵn sàng làm
hết!
Giọng nói của Tiêu Nhạn Quy rất lớn, toàn bộ
người đang ngồi lúc ấy đều nghe thấy.
Lê Hiền đỏ mắt, phẫn nộ quát: “Đừng nói bậy!
Nàng ấy mang thai con của trẫm!”
Tiêu Nhạn Quy cười to: ‘Đương nhiên, ngươi có
thể nói như vậy, dù sao là con của ai cũng chỉ có
người trong cuộc biết! Đáng tiếc Ninh vương bảo
†a chăm sóc nàng ta, ta lại không làm được. Còn
có một việc nữa, Đậu Uyển Nhi là do ta giết chết, ả
ngu xuẩn kia không ngờ lại thật lòng yêu ngươi!
Nhiều lần ta muốn ám sát ngươi nhưng lại bị nàng
†a ngăn lại! Nàng ta dẫn sói vào nhà, chết chưa
hết tội.”
Lê Hiên giận không kiềm chế được, rút kiếm trực
tiếp giết nàng ta, hắn vốn định phán nàng ta hình
phạt róc thịt.
Nhiếp Lăng Hàn xông đi lên ngăn hãn lại nhưng
vấn trễ một bước. Nàng ta chết rồi, Tuyết Yên có
miệng cũng không thể nói rõ, Nhiếp Lăng Hàn cau
mày, thở hổn hển.
Về sau phát hiện đứa bé vừa bắt chạy trốn, mọi
người đi tìm, biết nó tới Lan uyển.
Lê Hiên nhìn thấy Tuyết Yên che chở đứa bé, ánh
mắt hắn rơi trên bụng nàng, Tiêu Nhạn Quy cũng
biết chuyện Tuyết Yên đã mang thai! Trong đó là
con của nam nhân khác!
Phẫn nộ lập tức bùng lên trong cơ thể hắn, hắn chỉ
muốn đưa tay bóp cổ nàng.
Tuyết Yên lại đối điện với ánh mắt tàn ác của hắn,
nàng bàng hoàng, cơ thể lảo đảo. Hắn vẫn không
†in nàng.
Giữa người yêu thật sự cần cả hai cẩn thận giữ
gìn tình cảm giữa hai người, trộn lẫn vào thứ khác,
trong lòng có bóng ma thì sẽ mất đi tin tưởng,
không có sự tin tưởng thì nửa bước khó đi, đều là
tổn thương.
Tuyết Yên nghĩ vậy, nhìn Lê Hiên giơ kiếm lên,
không nhịn được nói: “Tấm bản đồ kia có công lao
của đứa bé này!”
“Bản đồ gì?” Lê Hiên hỏi.
Nhan Hương nhìn Tuyết Yên, Tuyết Yên nghĩ ngợi,
lắc đầu, chỉ che chở kỹ càng đứa bé sau lưng
mình.
Lê Hiên nắm chặt cổ tay non mịn của nàng, giam
nàng trong ngực, dao sắc không chút do dự đâm
vào người đứa bé đang mở to hai mắt sau lưng.
Hắn cố gắng nhẹ nhàng, không chút do dự, dòng
máu ấm áp vẫn bản ra, vấy lên mặt, lên cổ Tuyết
Yên.
Tuyết Yên như hóa đá co quáp ngồi sụp xuống
đất.
Nhiếp Lăng Hàn đỡ Tuyết Yên dậy. Điền Minh lập
tức mang thi thể đứa bé ra ngoài.
Lúc này Cố Phàm vội vàng đi vào: ‘Hoàng thượng,
nước Thiên Đảo đến cấp báo, hôm qua người của
Ninh vương đánh hạ nước Thiên Đảo! Hắn đang
chuẩn bị tiến công nước Phú Lệt”
Lê Hiên ngẩng đầu trầm ngâm nhìn Cố Phàm: “Thì
ra là thế!” Hắn nhớ tới lời nói lúc sắp đi của Ninh
vương, hắn cũng sẽ phải trả giá đắt, Lê Kiệt bỏ
Tuyết thành, thứ hán ta thật sự muốn hóa ra lại là
nước Thiên Đảo!
“Lăng Hàn, để lại một một số người dọn dẹp chiến
trường, phái người của chúng ta bảo vệ Tuyết
thành, ngươi lập tức mang năm vạn người chạy.
tới nước Phú Lệ, những người khác về Đại Hưng!”
Nhiếp Lăng Hàn vâng lệnh, nhưng không hề rời đi.
Hắn đi đến trước mặt Lê Hiên rồi nói: “Hoàng
thượng, tất cả mọi người đều rất rõ ràng tâm tư
của Hoàng hậu nương nương đổi với người, lời nói
trước khi lâm chung của Tiêu Nhạn Quy là đang
cố ý khích bác ly gián, nếu như Hoàng hậu có làm
một số việc khác với thường tình thì tất có nguyên
nhân bất đắc dĩ, nếu như thật lòng yêu nhau thì
nhất định phải tin tưởng đối phương.”
Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn
không hề trốn tránh, yên lặng nhìn hán.
Hồi lâu sau Lê Hiên nói: “Trãm không ngốc.”
“V¡ thần không dám, có điều nếu như trong lòng
có gai, mọi chuyện sẽ luôn nghĩ đến phương diện
khiến mình không thoải mái trước.”
Nhiếp Lăng Hàn quay người nhìn Tuyết Yên, thấp
giọng nói: “Việc muội bảo ta làm, ta đã dặn dò
Thanh Y đường đi lam rõi.”
Tuyết Yên hoảng hốt tinh thần, đột nhiên hỏi: “Đứa
bé kia chết rồi sao?”
“Chết rồi. Nó còn