Mọi người chỉ nhìn chằm chằm Tân Đạt Nhĩ, thấy Tân Đạt Nhĩ đột nhiên thả kiếm trong tay xuống, nhìn thẳng về phía trước.
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một mũi tên dài nhọn nhô ra trước ngực Trường Phong. Dường như hắn không thể tin được, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, muốn quay đầu lại thì đã không còn sức lực.
Kiếm trong tay hắn trượt xuống, cả người rêu rã ngã xuống đất.
Vì một lần tình cờ gặp gỡ mà có một giấc mơ. Vì một giấc mơ mà nảy sinh tâm nguyện. Vì một tâm nguyện mà sinh lòng tham. Vì lòng tham mà nổi lên dục vọng.
Có dục vọng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trường Phong không muốn, không cam tâm, dùng hết sức lực cuối củng muốn nhìn xem ai đã bản hắn.
Thế nhưng thật sự không còn sức nữa rồi.
Với công lực của hắn thì đáng lẽ không thể như vậy, hắn nhìn cánh tay dần dần biến thành màu đen, nhưng trong lòng lại nghĩ về nữ tử xinh đẹp kia, cuối cùng hắn vẫn không đưa nàng đi được…
Trường Phong vừa chết, Tân Đạt Nhĩ lập.
tức giết tất cả thủ hạ của Trường Phong ở Trường Thánh điện.
Hắn nhìn mọi người, gần từng chữ với sắc mặt nghiêm túc: “Trường Phong là do ta bản chết. Mọi người hiểu chưa?”
Mọi người hơi ngẩn ra rồi lập tức quỳ xuống: “Hiểu ạ”
Tân Đạt Nhĩ ngắm lại rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, tăng cường phòng vệ trong cung, chắc chắn tộc Hồ Điệp sẽ không từ bỏ ý đồ. Bọn họ sẽ trả thù. Tất cả mọi người phải cẩn thận”
Tân Đạt Nhĩ ôm Đại phi đặt lên giường, lại ôm Tử Vi lên Hắn thấp giọng hỏi bên tai nàng: “Muội luyện bản cung từ lúc nào mà tài thế?
Chuẩn xác như vậy, trên mũi tên còn phóng độc à?” Tuy hắn kinh ngạc, nhưng khóe mắt lại mỉm cười.
Tử Vi thở một hơi: “Hắn chết thật rồi sao?”
“Đúng vậy”
“Muội cách hắn gần như vậy cũng có thể bản trúng, có điều thuốc độc này có tác dụng gây tê liệt, muội sợ không
bắn chết hắn, hắn giết mẫu thân thì làm sao đây”
“Ừm, muội càng ngày càng lợi hại” Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt nàng bên cạnh Đại phi.
Đại phi ôm chặt lấy Tử Ví: “Không ngờ Tử Vi của chúng ta lợi hại như vậy.
Tử Vi tựa vào người Đại phi: “Bởi vì hai người là người thân của con, ai muốn làm tổn thương người thân của con, con sẽ dùng hết sức lực”
Tân Đạt Nhĩ nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Tử Vi, người muội muội này té một cái mà như trở thành một người khác.
“Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn là người thân.Tử Vi, đừng rời khỏi ta, mẫu thân không chịu được sự giày vò đâu”
Ngự y đã đi đến băng bó vết thương cho Đại phi, Tân Đạt Nhĩ cần phải xử lý rất nhiều chuyện, hắn giao việc lại rồi vội vàng ra ngoài.
Để thuận tiện cho việc dưỡng thương, Tứ Vi về Vân cung của mình.
Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn nhìn thấy Tử Vi thì vừa mừng vừa sợ.
“Công chúa, về sau người không được phép hù dọa nô tỳ như vậy nữa” Tiểu Nhạn bật khóc, Tử Vi dỗ bọn họ, đột nhiên nhớ tới Lập Hạ.
Nàng muốn tìm cơ hội đón Lập Hạ qua đây, lại nghĩ đoán chừng Lập Hạ rất khó chấp nhận sự thật này, hơn nữa Tuyết Yên hôn mê kia cũng cần người chăm sóc. Bây giờ Lê Hiên cũng sẽ không bạc đãi Lập Hạ.
Chiến dịch Phù thành đang tiến hành với khí thế hừng hực, đại quân Bắc Di đột nhiên vội vàng rút quân.
Hàn Chí Đào biết cách bản đạn tín hiệu mà Nhiếp Lăng Hàn bảo đã có tác dụng.
Ngay hôm đó Lê Hiên biết Trường Phong Tạo phản.
Xem ra Trường Phong này quả thật là người không giữ được bình tính. Phàm là mưu tính đại sự, thời cơ vô cùng quan trọng. Cho dù chuẩn bị kỹ càng đến đâu, nếu thời cơ không đúng thì thường thường sẽ thất bại rong gang tấc.
Ngày hôm sau, Lê Hiên thả Nhiếp Lăng Hàn Ta.
Trong phòng nghị sự, Lê Hiên đứng chấp tay. Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi Đào đứng ở đó.
“Trường Phong đã chết, mọi người thấy thế nào?” Lê Hiên hỏi.
“Trường Phong quá tự phụ, không hề lợi dụng Đại Hưng trợ giúp hắn nổi dậy, hoặc là, hắn hoàn toàn không muốn chính thức bắt tay với Đại Hưng” Hàn Chỉ Đào nói.
Lê Hiên gật đầu. Hắn nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Lăng Hàn thấy thế nào?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Trường Phong không hề ngốc, hắn hiểu được mục đích của chúng ta. Thực ra hãn sẽ không chính thức liên minh cùng chúng ta. Có điều như vậy cũng tốt, tộc Hồ Điệp và tộc Độc Long xem như đã kết thù”
Lê Hiên gật đầu, hôm qua dưới cơn nóng giận hắn đã nhốt Nhiếp Lăng Hàn, không phải là vì không tín nhiệm hắn. Hôm nay hắn hơi bất an, Nhiếp Lăng Hàn luôn hành sự ổn thỏa.
“Hôm qua, ngươi chắc chắn người mở cửa Tây không phải nàng ta chứ?” Lê Hiên hỏi.
“Chắc chẩn. Vi thần cũng không đi qua cửa Tây cùng nàng ấy. Nàng ấy là công chúa Bắc Di, sao vi thần dám để cho nàng tùy tiện đi ra ngoài được?”
“Xem ra quả thực có người lợi dụng nàng ta, hoặc là lúc đầu bọn họ ở cùng nhau.
Biết rõ một số tập quán sinh hoạt và chuyện của chúng ta, phái nàng ta đến Phù thành, làm nhiễu loạn tâm trạng của chúng †a. Lăng Hàn, ngươi không thể không phòng người sư muội này!” Lê Hiên quắc mắt nhìn Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu. Không phải hắn không yên tâm về Tử Ví, mà là hẳn lo lắng thực sự có người lợi dụng nàng.
Tân Đạt Nhĩ sắp xếp xong việc, thỉnh an với mẫu thân xong thì trực tiếp đi tới Vân cung.
Tử Vi lười nhác nằm ở đó, nhìn thấy hắn đi vào cũng không thèm cử động.
Tân Đạt Nhĩ khoát khoát tay với đám tỳ nữ, bọn Tiểu Tỉnh hành lễ rồi lui ra ngoài.
Từ nhỏ hai huynh muội đã có tình cảm tốt, khi còn bé phụ thân dành phần lớn thời gian để chinh chiến bên ngoài, cơ thể mẫu thân nhiều bệnh, Tân Đạt Nhĩ che chở cho.
Tử Vi giống như phụ thân.
Mà từ nhỏ Tử Vi đã mạnh mẽ, nếu ai dám bắt nạt Tân Đạt Nhĩ, nàng sẽ duỗi móng vuốt của bản thân như một con báo nhỏ.
Có mấy năm phụ thân bị đại bá giam lại, Tân Đạt Nhĩ bị người ta bắt nạt, bị Tử Vi sáu tuổi trông thấy, nàng lấy dao găm trong.
giày ra rồi xông lên, suýt nữa cắt đứt gân †ay của người đè hắn xuống.
Trong trí nhớ tuổi thơ, phụ thân hầu như không ở nhà, mãi đến khi phụ thân làm vua Bắc Di mới yên ổn lại. Cho nên trong trí nhớ tuổi thơ của hán phần lớn là Tử Vi và mẫu thân.
Tân Đạt Nhĩ ngồi cạnh giường, nhìn chân nàng rồi trầm giọng dịu dàng hỏi: “Ai làm?”
Hắn ném cho nàng thư mà Lê Hiên gửi cho hắn: “Tử Vi, cho dù muội và Lê Hiên quen biết như thế nào, muội phải biết rõ, hắn là hoàng đế Đại Hưng, muội là công chúa Bắc Di. Đại Hưng và Bắc Di như nước với lửa!”
“Ca ca, muội hiểu. Thế nhưng bây giờ muội không phải công chúa Bắc Di” Tử Vi nói.
“Chỉ cần ta ở đây, muội vĩnh viễn là công chúa. Muội cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và mẫu thân rồi, thực ra ta cũng không muốn muội làm công chúa Bắc.
Di. Ta muốn muội làm Vương hậu của Bắc Di” Tân Đạt Nhĩ nhìn nàng thâm tình.
Tử Vi hơi run rẩy: “Ca ca, mẫu thân nói đúng, trong tất cả tình cảm, tình thân là lâu bền nhất. Chúng ta vĩnh viễn làm huynh muội không tốt sao?”
Sắc mặt Tân Đạt Nhĩ ảm đảm dần: “Muội vẫn chưa hết hi vọng sao? Hẳn có thể đánh gãy chân muội, thậm chí muốn thưởng muội cho thuộc hạ của hắn, hẳn hoàn toàn vô tình với muội, muội…
“Ca ca, người đóng vai thành muội và Nhiếp Lăng Hàn cùng nhau mở cửa Tây của Phù thành là ai? Là huynh sắp xếp hay là Lê Kiệt sắp xếp?” Tử Vi đột nhiên hỏi.
Tân Đạt Nhĩ hơi sững sờ. Là Lê Kiệt sắp xếp, thế nhưng sau đó hán biết chuyện, hắn cũng không ngăn cản.
“Hắn cho rằng muội mở cửa Tây, cho nên đánh gãy chân muội” Tử Vi lạnh nhạt nói.
Tân Đạt Nhĩ cúi đầu xuống: “Ta xin lỗi”
“Các người đều là người giống nhau, lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng để chinh chiến thiên hạ, lợi ích và sự an toàn của người nhà vĩnh viên xếp ở