Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Vi bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Tiểu Tỉnh mở cửa, là tùy tùng thân cận Tương Thao của Tân Đạt Nhĩ.
“Công chúa, người của Đại Hưng tấn công vào, Vương thượng sai ty chức tới đón công chúa đến tụ họp với Đại phi”
“Mẫu thân của ta đâu?”
“Đại phi đã được đón đi rồi”
Tử Vi hốt hoảng mang theo đồ của mình rồi cùng Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn chạy theo.
Tương Thao ra ngoài.
Lúc này toàn bộ vương cung vô cùng hỗn loạn. Tử Vi cũng hoảng sợ trong lòng.
“Ca ca ta đâu?” Tử Vi hỏi.
“Vương thượng ở trên chiến trường. Lần này Đại Hưng mang mười vạn đại quân tới”
Tim Tử Vi thất lại. Nàng hiểu Lê Hiên, chắc chắn hắn sẽ thu phục Bắc Di. Thế nhưng Tân Đạt Nhĩ tuyệt đối sẽ không đầu hàng.
Bọn họ mới ra khỏi cửa cung đã nghe thấy tiếng nổ mạnh ầm ầm ở phía trước, rõ ràng là thời tiết nóng nực, nhưng Tử Vi lại cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt, gió bão sắp tới.
Phía trước có một đội ky binh đạp tung bụi chạy về phía bọn họ, Tương Thao vung kiếm bảo vệ Tử Vi.
Ky binh tới là của Đại Hưng, người dẫn đầu lại là Trương Sơn, người của Nhiếp Lăng Hàn.
Thực ta Trương Sơn không quen biết Tử Vi, đại quân sắp tấn công vào vương vung, Nhiếp Lăng Hàn phái Trương Sơn đến xung quanh vương cung, tìm cơ hội đón Tử Vi đi Nhiếp Lăng Hàn nói Tử Vi biết hắn.
Tương Thao quay đầu nói với Tử Vĩ: “Công chúa, người đi trước đi, đi dọc theo con đường này sẽ đến núi Độc Long”
Tử Vi biết Trương Sơn tới đón nàng, nàng quay đầu nhìn Trương Sơn, không chờ nàng nói chuyện thì một lưồng gió nóng đã thổi tới, giữa nhánh cây xanh bóng bắn ra một trận mưa tên dày đặc, nhiều như châu chấu Tử Vi buộc phải xuống ngựa nằm sấp sau sư tử đá.
Tương Thao và mấy chục tên thị vệ ngăn cản phía trước bọn họ.
Ngọn gió khắc nghiệt mang theo bụi đất, giống như dã thú nặng nề thở dốc, Tử Vi nửa quỳ trên đồng cỏ, ánh mắt sáng trong.
“Lên!” Một tiếng quát khẽ ngần ngủi lập tức vang lên, người của Tương Thao cùng nhau tiến lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo xé rách sự yên bình tạm thời, xung quanh xơ xác tiêu điều.
“Vụtl!” Trong ánh kiếm sáng lóa, hai cái đầu đồng thời bay lên trời. Lúc này hai th thể không đầu kia vẫn duy trì tư thế tấn công nhảy tới hai bước rồi ngã xuống mặt đất, máu phun tung toé, bản cả lên mặt Tử Vị.
Người ngã xuống là người Bắc Di.
Trương Sơn cất bước, rút kiếm, chém thắng, thu thế, không hề hò hét phô trương thanh thế, không hề có mánh khóe vướng víu dư thừa, một chiêu trí mạng gọn gàng mà linh hoạt!
Tương Thao nhanh chóng tiến lên tiếp chiêu Tử Vi đứng lên, rút roi mềm trên lưng ra, không biết nên đánh ai.
Vì sao nàng luôn phải lựa chọn?
Một tiếng như sấm rền vang lên, càng nhiều binh lính xông tới. Đội ngũ Bắc Dị bắt đầu rút lui về phía núi Độc Long.
Tử Vi biết đại quân Đại Hưng đã tấn công tới.
“Tương Thao, ngươi dẫn bọn họ đi đi, bảo vệ tốt ca ca và mẫu thân ta. Ta ở sau cắt đuôi. Ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì ta đâu” Tử Vi vung roi mềm ngăn Trương Sơn lại, nàng không muốn làm hẳn bị thương thật.
‘Tương Thao không đi: “Đại phi có người bảo vệ rồi, ty chức tới đón công chúa đi”
“Tương Thao, ta đã nói ta không sao!” Nàng vung roi cuốn lấy Trương Sơn đang xông lên: “Trương Sơn, đừng đuổi! Những người kia chỉ là người trong cung, không có uy hiếp với các ngươi!”
Trương Sơn dừng lại, hắn nhìn Tử Vị, biết nàng chính là người hẳn muốn tìm.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn đi trước.
“Tương Thao, đưa bọn họ đi đi, mau đi bảo vệ ca ca tai” Tử Vi lại kêu lên.
Người ngựa của Đại Hưng xông lên, Tử Vi nhìn thấy nam nhân mặt trầm như nước xông lên trên cùng là Nhiếp Lăng Hàn, nam nhân thân hình cao lớn khuôn mặt ngạo nghễ đẳng sau chính là Lê Hiên Hắn tự mình đến.
Tử Vi như bị sét đánh, nàng giữ vững tinh thần đứng ở đó.
Tương Thao vẫn đang đánh, hắn vung kiếm loạn xạ, người Đại Hưng càng ngày càng nhiều, nếu tiếp tục như vậy nữa, hẳn chắc chắn sẽ mất mạng.
“Tương Thao, ta lệnh cho ngươi dẫn theo.
Tiểu Nhạn và Tiểu Tỉnh rời khỏi nơi này! Ta sẽ không đi cùng ngươi!” Tử Vi kêu 1o.
Tương Thao nhìn thấy Trương Sơn lại nghe công chúa, cũng không làm gì nàng thì hơi chần chờ, nhưng không hề rời đi. Hắn sai thủ hạ bảo vệ