Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Công tử vô song Lê Hiên phi người vọt lên, hai tay chộp mạnh về phía bả vai Tuyết Yên.


trước sau

Tuyết Yên thét lên.

Tay áo chợt vung lên, sức mạnh cực lớn khiến Lê Hiên đột nhiên dừng lại.

Nội lực của kẻ này không kém hắn.

Điền Minh và Cố Phàm vây quanh.

Cao thủ gặp cao thủ, đỏ cả mắt.

Nữ nhân và nam tử vóc dáng gầy sau lưng nam tử cao cũng lao tới: “Yên Nhi, muội thật sự muốn rời khỏi hản sao?” Nam tử quay đầu ôn hòa hỏi một câu, tiếng gọi Yên Nhi vô cùng tự nhiên.

“Phải. Ta không muốn chết. Ta đã chết một lần rồi, nên đã sợ. Ta vốn không là thiên kim tiểu thư gì, chỉ là một nha đầu hoang thô tục. Ta không xứng với hân.” Lê Hiên đứng thảng, nhìn Tuyết Yên chằm chằm, chỉ nam tử trước mắt: “Hắn là ai?” “Hắn…” Tuyết Yên không biết hắn là ai.

“Ta là sư huynh của muội.” Nam tử lẳng lặng nói.

Thân hình hắn cao lớn, mày rậm mắt sáng, khí khái hào hùng bừng bừng, khiến người ta lóa mắt.

Khuôn mặt lại cực kỳ ôn hòa.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.

*“Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc” Sự bá đạo không bị trói buộe của hãn hoàn toàn trái ngược với Lê Hiên.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?” “Ngươi không cần biết. Nếu như Yên Nhi không muốn đi cùng ngươi, ta sẽ dẫn muội ấy rời đi.” Giọng hản trầm thấp chậm rãi, song vô cùng chắc chắn.

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Lê Hiên rút kiếm.

“Gia, vết thương của ngài không thể động võ được, để đám thuộc hạ” Điền Minh rút kiếm xông lên.

Lê Hiên không hề lui về sau, nhuyễn kiếm của hắn như một cái bóng, trong nháy mắt vươn về phía Tuyết Yên và nam tử kia.

Trong tay nam tử mang theo một chiếc kiếm tạo.

hình đơn giản, mộc mạc, màu đen, lưỡi đao Vô Phong.

“Hắn bị trúng độc.” Tuyết Yên nói khẽ.

Nam tử nhìn Tuyết Yên, bỗng nhiên vung kiếm.

Tuyết Yên cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua, gió thổi tên ám vệ mập đứng cạnh. Tên mập bay lên ngã xuống, trong nháy mát máu bán tung tóe, nằm trên mặt đất nhúc nhích mấy lần, có thể thấy không sống nổi.

Điền Minh và Cố Phàm bỗng nhiên lùi ra sau mấy bước.

Lê Hiên đứng đó không hề nhúc nhích. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn Tuyết Yên. Qua một hồi, ánh mắt hắn trở nên vô cùng lạnh lùng: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nàng thật sự muốn rời đi sao?” “Đúng.” Hản ném cho nàng một cái hộp: “Đây là thuốc giải Vô Ưu, cút đi! Cút!” Xung quanh trở nên yên tĩnh. Tuyết Yên cầm hộp, nàng muốn rời đi, nhưng nghe nghe thấy mấy chữ lạnh lùng từ miệng hắn, trái tim vẫn cảm thấy đau như bị cứa, mũi cay cay, nước mắt chảy xuống.

Nam tử ôm lấy Tuyết Yên, đi mấy bước đã không thấy nữa.

Lê Hiên phun ra một búng máu, cơ thể lảo đảo, hình thể cao lớn nghiêng đi.

“Gia!” Điền Minh và Cố Phàm đi lên đỡ hán.

“ĐI; trở về!” Hãn đi nhanh phía trước.

Điền Minh và Cố Phàm không ai dám nói chuyện.

Tuyết Yên được người kia ôm, đi qua mấy con H đi qua mấy con ngõ, đến một căn nhà thanh Vào cửa, đi qua một khu vườn yên tĩnh, bên trong sáng sủa rộng rãi.

“Đường chủ.” Một a hoàn gầy nhỏ đi ra.

“Đây là Tuyết Yên cô nương, sửa soạn cho nàng ấy đi.” Hán để nàng xuống rồi biến mất.

“Chào Tuyết cô nương, ta là Bối Nhi.” “Ngươi gọi người vừa rồi là đường chủ sao?” “Đúng vậy, đường chủ của Tử Y đường Nhiếp Lăng Hàn, cô nương không biết sao?” “Ta, ta, có biết, có biết.” Tuyết Yên cười cười.

Thì ra hắn chính là đường chủ của Tử Y đường.

Nàng từng nghe gia gia nói, Tử Y đường là nhánh của Thanh Y đường, mới được thành lập mấy năm gần đây.

“Vậy Tử Y các ở đâu?” Tuyết Yên hỏi Bối Nhi.

“Nhà trước chính là Tử Y các.” A, thì ra người mà ngoại công bảo mình tìm tới chính là Nhiếp Lăng Hàn.

Bối Nhi bưng nước nóng tới, cánh tay Tuyết Yên bị thương không thể tắm rửa, bèn lau qua, thay bộ váy màu lam nhạt.

Nàng đi xuống, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đã ngồi ở đó. Nam nhân gầy gò và nữ tử kia ngồi bên cạnh.

“Nhiếp đại ca!” Nàng gọi hắn một tiếng.

Mái tóc ướt của nàng xõa trên vai, chỉ dùng một cây trâm bạc cài. Có giọt nước chậm rãi nhỏ xuống trên trán nàng, Nhiếp Lăng Hàn không kìm được muốn đưa tay lau cho nàng.

“Đây là Lương Hồng Tụ, đây là Trương Sơn.” Nhiếp Lăng Hàn giới thiệu cho nàng.

“Mọi người đều gọi ta là Sơn Tử.” Trương Sơn cười nói.

Lương Hồng Tụ vẫn lạnh mặt như: cũ.

Nhiếp Lăng Hàn phất phất tay, Sơn Tử và Lương Hồng Tụ đi xuống.

“Muội có việc gì

cần tìm đến Tử Y các vậy?” “Không có gì, chỉ là tìm chỗ nương tựa thôi. Đúng rồi, vì sao huynh nói huynh là sư huynh của ta?” “Phụ thân ta là sư huynh của mẫu thân muội. Phụ thân nói mẫu thân muội đã từng dạy ta, cho nên †a là sư huynh của muội.” “Phụ thân của huynh chính là đại sư huynh của mẫu thân ta?” Tuyết Yên đã từng nghe qua, lúc ấy phụ thân hiểu lầm mẫu thân và đại sư huynh, làm tổn thương mẫu thân, mẫu thân nản lòng thoái chí hai người mới tan vỡ.

“Đúng thế. Cho nên chúng ta đúng là có duyên.” “Vậy sau này muội gọi huynh là sư huynh được không?” “Được chứ.” Ánh mắt hắn ôn hòa rạng rỡ, Tuyết Yên nhìn mà mặt đỏ rần.

Nhiếp Lăng Hàn nghiêm túc nhìn Tuyết Yến: “Muội có biết tác dụng của Mặc lệnh không?” “Ngoại công nói nếu ta có chuyện gì, thì cầm Mặc lệnh tìm Tử Y các nhờ hỗ trợ.” Hắn cười.

“Mặc lệnh là điều lệnh được chia cho đội ngũ Tử Y đường và Thanh Y đường. Cho nên đừng tùy tiện cho người khác nhìn. Hôm nay muội đến đây, ta coi như muội cần đội ngũ của chúng ta.” Tuyết Yên nhớ tới kiếp trước ngoại công không đưa cho nàng Mặc lệnh, lúc ấy giúp Lê Kiệt cũng là ngoại công tự mình dẫn binh.

“Huynh cảm thấy bây giờ ta cần đội ngũ của Thanh Y đường sao?” Tuyết Yên hỏi lại.

“Bắc di xâm lược, phu quân của muội là An vương nhất định sẽ xuất chiến.” Hắn lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Hắn sẽ dẫn binh đánh trận ư?” “Đúng vậy.” Tuyết Yên hơi ngẩn ra.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, mấy ngày nay muội hãy righỉ ngơi, giải sâu cho tốt. Lát nữa để Bối Nhi thay thuốc cho muội.” Khi Lê Hiên trở lại An vương phủ đã là buổi tối.

“Đã triệu tập bọn họ buổi tối đến chưa?” “Thuộc hạ nói rồi, giờ Tuất sẽ tới.” Điền Minh trả lời.

“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng Lê Hiên khàn giọng.

“Rồi ạ.” “Gia, vì sao để tên kia mang Yên phu nhân đi? Thuộc hạ và Cố Phàm liên thủ thì hắn cũng không làm được gì.” Rốt cục Điền Minh không nhịn được hỏi.

“Trong khoảng thời gian này sự việc quá hung hiểm, nàng ấy ở lại An vương phủ cũng không an †oàn. Lúc ấy ta vốn định mang nàng ấy đi, bây giờ không cần nữa. Ta đánh nhau với tên kia, mặc dù †a bị thương, tên kia cũng không dốc hết sức lực, tu vi của hắn không hề kém ta, giao Tuyết Yên cho hắn ta cũng yên tâm.” Lê Hiên lạnh nhạt nói.

“Nhưng chúng ta không biết tên kia là ai!” Điền Minh vẫn chưa xuôi.

“Kiếm tên kià dùng vô cùng đặc biệt; nhìn không giống đao, ẩn chứa sức mạnh rất lớn. Nếu ta không đoán sai, đó là kiếm cùn. Vua trong các loại kiếm.” “Kiếm cùn là kiếm riêng của Kiếm Thánh, sao lại ở chỗ hắn được, tuổi của hắn cũng không lớn.” “Cho nên nhất định hắn có liên quan đến Kiếm Thánh. Tuyết Yên ở bên cạnh hắn, ta cũng yên tâm. Lần này nếu như ta có thể an toàn trở về, ta sẽ đi tìm nàng, nếu như có gì xảy ra, nàng cũng có chỗ trú mưa.” Lê Hiên tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi nói.

Thế nhưng Tuyết Yên, nàng thật sự sẽ rời khỏi ta sao? Mũi Điền Minh hơi ê ẩm: “Gia, thật ra ngài đối xử với Yên chủ tử rất tốt, tại sao ngài cứ khiến nàng ấy hiểu lẩm vậy?” Lê Hiên nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Nhan Hương đến đầu tiên.

Điền Minh và Cố Phàm đi ra bên ngoài chờ.

Nhan Hương ôm lấy Lê Hiên, đưa tay sờ lên mặt Lê Hiên: “A Hiên, sao sắc mặt của chàng lại khó cöï như vậy?” Lê Hiên cầm tay nàng ta, bỏ tay nàng ta xuống: “Ta không sao, chỉ mệt thôi. Nàng ngồi đi.” Nhìn hắn rất mệt mỏi.

Nhan Hương lại ngơ ngẩn.

Trước giờ hán chưa từng gỡ tay nàng ta ra. Trước kia đều là hắn quấn lấy nàng ta.

Hàn Chỉ Đào, Lôi Trạch, Dương Thạc, Phạm Tinh đều đã đến. Điền Minh và Cố Phàm đi tới.

Điền Minh để một cái hộp trước mặt mỗi người.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện