Tuyết Yên thét lên.
Tay áo chợt vung lên, sức mạnh cực lớn khiến Lê Hiên đột nhiên dừng lại.
Nội lực của kẻ này không kém hắn.
Điền Minh và Cố Phàm vây quanh.
Cao thủ gặp cao thủ, đỏ cả mắt.
Nữ nhân và nam tử vóc dáng gầy sau lưng nam tử cao cũng lao tới: “Yên Nhi, muội thật sự muốn rời khỏi hản sao?” Nam tử quay đầu ôn hòa hỏi một câu, tiếng gọi Yên Nhi vô cùng tự nhiên.
“Phải. Ta không muốn chết. Ta đã chết một lần rồi, nên đã sợ. Ta vốn không là thiên kim tiểu thư gì, chỉ là một nha đầu hoang thô tục. Ta không xứng với hân.” Lê Hiên đứng thảng, nhìn Tuyết Yên chằm chằm, chỉ nam tử trước mắt: “Hắn là ai?” “Hắn…” Tuyết Yên không biết hắn là ai.
“Ta là sư huynh của muội.” Nam tử lẳng lặng nói.
Thân hình hắn cao lớn, mày rậm mắt sáng, khí khái hào hùng bừng bừng, khiến người ta lóa mắt.
Khuôn mặt lại cực kỳ ôn hòa.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.
*“Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc” Sự bá đạo không bị trói buộe của hãn hoàn toàn trái ngược với Lê Hiên.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?” “Ngươi không cần biết. Nếu như Yên Nhi không muốn đi cùng ngươi, ta sẽ dẫn muội ấy rời đi.” Giọng hản trầm thấp chậm rãi, song vô cùng chắc chắn.
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Lê Hiên rút kiếm.
“Gia, vết thương của ngài không thể động võ được, để đám thuộc hạ” Điền Minh rút kiếm xông lên.
Lê Hiên không hề lui về sau, nhuyễn kiếm của hắn như một cái bóng, trong nháy mắt vươn về phía Tuyết Yên và nam tử kia.
Trong tay nam tử mang theo một chiếc kiếm tạo.
hình đơn giản, mộc mạc, màu đen, lưỡi đao Vô Phong.
“Hắn bị trúng độc.” Tuyết Yên nói khẽ.
Nam tử nhìn Tuyết Yên, bỗng nhiên vung kiếm.
Tuyết Yên cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua, gió thổi tên ám vệ mập đứng cạnh. Tên mập bay lên ngã xuống, trong nháy mát máu bán tung tóe, nằm trên mặt đất nhúc nhích mấy lần, có thể thấy không sống nổi.
Điền Minh và Cố Phàm bỗng nhiên lùi ra sau mấy bước.
Lê Hiên đứng đó không hề nhúc nhích. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn Tuyết Yên. Qua một hồi, ánh mắt hắn trở nên vô cùng lạnh lùng: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nàng thật sự muốn rời đi sao?” “Đúng.” Hản ném cho nàng một cái hộp: “Đây là thuốc giải Vô Ưu, cút đi! Cút!” Xung quanh trở nên yên tĩnh. Tuyết Yên cầm hộp, nàng muốn rời đi, nhưng nghe nghe thấy mấy chữ lạnh lùng từ miệng hắn, trái tim vẫn cảm thấy đau như bị cứa, mũi cay cay, nước mắt chảy xuống.
Nam tử ôm lấy Tuyết Yên, đi mấy bước đã không thấy nữa.
Lê Hiên phun ra một búng máu, cơ thể lảo đảo, hình thể cao lớn nghiêng đi.
“Gia!” Điền Minh và Cố Phàm đi lên đỡ hán.
“ĐI; trở về!” Hãn đi nhanh phía trước.
Điền Minh và Cố Phàm không ai dám nói chuyện.
Tuyết Yên được người kia ôm, đi qua mấy con H đi qua mấy con ngõ, đến một căn nhà thanh Vào cửa, đi qua một khu vườn yên tĩnh, bên trong sáng sủa rộng rãi.
“Đường chủ.” Một a hoàn gầy nhỏ đi ra.
“Đây là Tuyết Yên cô nương, sửa soạn cho nàng ấy đi.” Hán để nàng xuống rồi biến mất.
“Chào Tuyết cô nương, ta là Bối Nhi.” “Ngươi gọi người vừa rồi là đường chủ sao?” “Đúng vậy, đường chủ của Tử Y đường Nhiếp Lăng Hàn, cô nương không biết sao?” “Ta, ta, có biết, có biết.” Tuyết Yên cười cười.
Thì ra hắn chính là đường chủ của Tử Y đường.
Nàng từng nghe gia gia nói, Tử Y đường là nhánh của Thanh Y đường, mới được thành lập mấy năm gần đây.
“Vậy Tử Y các ở đâu?” Tuyết Yên hỏi Bối Nhi.
“Nhà trước chính là Tử Y các.” A, thì ra người mà ngoại công bảo mình tìm tới chính là Nhiếp Lăng Hàn.
Bối Nhi bưng nước nóng tới, cánh tay Tuyết Yên bị thương không thể tắm rửa, bèn lau qua, thay bộ váy màu lam nhạt.
Nàng đi xuống, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đã ngồi ở đó. Nam nhân gầy gò và nữ tử kia ngồi bên cạnh.
“Nhiếp đại ca!” Nàng gọi hắn một tiếng.
Mái tóc ướt của nàng xõa trên vai, chỉ dùng một cây trâm bạc cài. Có giọt nước chậm rãi nhỏ xuống trên trán nàng, Nhiếp Lăng Hàn không kìm được muốn đưa tay lau cho nàng.
“Đây là Lương Hồng Tụ, đây là Trương Sơn.” Nhiếp Lăng Hàn giới thiệu cho nàng.
“Mọi người đều gọi ta là Sơn Tử.” Trương Sơn cười nói.
Lương Hồng Tụ vẫn lạnh mặt như: cũ.
Nhiếp Lăng Hàn phất phất tay, Sơn Tử và Lương Hồng Tụ đi xuống.
“Muội có việc gì