“Nhiệm vụ lần này ở trong chiếc hộp này. Đây là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta trước khi xuất chinh, đừng để xảy ra sai lầm.” Lê Hiên nhìn bọn họ.
Cố Phàm đứng bên cạnh Phạm Tinh, hắn mở hộp ra đầu tiên, lấy ra một mảnh vải được cuộn lại.
Hắn mở ra nhìn thoáng qua rồi bỏ vào hộp.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lê Hiên: “Gia, bây giờ còn đi liệu có nguy hiểm quá không?” Hắn vừa kích động, đuôi kiếm bên hông động vào hộp, rơi xuống đất bên chân Phạm Tinh, lộ ra miếng vải.
“Gia, còn có năm ngày sẽ phải xuất chinh, như này…” Cố Phàm vừa nói vừa vòng qua bàn muốn nhặt hộp lên.
Phạm Tinh cúi người nhặt hộp lên cho hắn, bỏ mảnh vải vào trong hộp, đưa cho Cố Phàm.
Lê Hiên khoát tay ngăn lại, không cho Cố Phàm nói quá nhiều.
“Chấp hành xong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ thảo luận sắp xếp bước tiếp theo. Ta không thể bỏ mặc hang ổ của mình được.” “Lôi Trạch, ngươi dẫn đầu Kiêu Ky doanh gần đây.
đừng hành động nữa, không có mệnh lệnh của ta, nghiêm cấm ra ngoài!” “Vâng, vương gia.” “Cố Phàm, nhiệm vụ lần này của ngươi hơi đặc thù, không giống bọn họ lắm, nhất định phải cẩn thận” “Vâng vương gia.” “Trở về đi. Nhan Hương ở lại.” Lê Hiên đưa tay xoa huyệt Thái Dương.
Mọi người rời đi, Nhan Hương đi đến bên cạnh hắn lấy ra một cái bình nhỏ: “Đây là Hộ Tâm hoàn thượng hạng, nội thương của chàng vẫn chưa khỏi đâu.” Lê Hiên uống thuốc, ôm Nhan Hương vào lòng: “Bây giờ ta hoài nghi thân phận của nàng đã bị bại lộ. Ngày mai ta muốn đề xuất với hoàng thượng Xin nàng. Nàng ở nơi đó quá nguy hiểm.” “Gia, bây giờ còn chưa chắc chắn mà, vả lại, dù cho Ninh vương biết, hãn cũng không có chứng cứ chứng minh ta là người của chàng.” “Hắn không cần chứng cứ, hắn chỉ cần nói ra là được. Bất kể thật giả.” Nhan Hương hiểu rõ, hoàng thượng là người đa nghi, chỉ cần có người nhắc đến, bất kể thật hay giả, chắc chắn trong lòng ông ta sẽ có khúc mắc.
Nhưng bây giờ, chuyện của Lê Hiên chưa thành, liệu hản có cho nàng được tương lai nàng muốn không? “A Hiên, cứ chờ thêm đã. Nếu như Ninh vương thật sự nói với hoàng thượng, ta sẽ nói cho hoàng thượng ta chung tình với chàng. Ninh vương không dám nói chàng có ý đồ, hắn không có chứng cứ thực tế. Mà ta chung tình với eàng cũng không phải tội chết.” Nhan Hương không muốn rời khỏi vị trí hiện tại.
“Hương Nhị, ta đã nói không cần nàng làm bất cứ chuyện gì, nàng chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ. Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy cơn giận trong mắt Lê Hiên, Nhan Hương ôm lấy hắn.
“Nàng hãy trở về đi. Còn có nhiệm vụ đấy” “Chẳng phải chàng vẫn luôn muốn hôn ta sao?” Đôi mắt Nhan Hương mờ sương.
“Điền Minh, đưa Nhan tiểu thư trở về.” Hôm nay Nhiếp Lăng Hàn mời riêng Tuyết Yên đến quán ăn Phúc Mãn Đường ăn cơm.
“Vì sao hôm nay sư huynh lại mời riêng Yên Nhi ăn cơm?” Tuyết Yên hỏi.
“Đương nhiên là vì đồ ở đây ngon rồi! Yên Nhi đến Vân Thành cũng được một khoảng thời gian nhưng vẫn chưa có cơ hội ra ngoài đúng không?” “Đúng vậy.” Đúng là Tuyết Yên không có cơ hội ra ñgôài, Nàng đột ngột đến Vân Thành, tự dưng gả cho An vương, cuộc sống ở An vương phủ nước sôi lửa bỏng, còn sống đã không dễ rồi, gần như không có cơ hội ra ngoài.
Bọn họ ngồi gần cửa sổ sảnh tầng hai, gọi đồ ăn.
Tuyết Yên đang ăn ngon lành, nhìn ra bên ngoài thấy có mấy người vội vã lên tầng hai, người dẫn đầu anh tuấn cao lớn, thu hút sự chú ý của người khác chính là An vương Lê Hiên, đi theo đằng sau là Điền Minh, Cố Phàm và Dương Thạc, còn có ngũ hoàng tử Lê Vũ, Tuyết Yên không nhận ra nữ nhân bên cạnh Lê Hiên.
Nhìn thấy bọn họ đi về phía mình, Tuyết Yên lập tức cúi thấp người, nằm sấp trên bàn.
Sao đi đến đâu cũng có thể gặp bọn họ vậy? Khóe mắt nàng nhìn thấy bọn họ đi vào phòng bên cạnh.
Tuyết Yên biến sắc: “Sư huynh, chúng ta đổi quán ăn khác được không?” “Yên Nhi, đừng để ý, muội thật sự muốn vĩnh viễn rời xa người đó sao?” Tuyết Yên cúi đầu: “Hiện tại nghĩ như vậy.” “Đừng nghĩ một đằng nói một nẻo, kẻo hối hận.
Con người hán như vậy có