**********
Tiểu Tỉnh cầm trong tay một miếng dẻ thịt dê nướng, gặm một cách vui vẻ: "Chủ tử, có đói bụng không, nô tỳ đói chết mất, cái này thật là thơm!"
Tử Vi ngồi dậy: "Mấy giờ rồi? Hả, trời tốt rồi sao?"
"Ừm, Tả công tử tới gọi ba chuyến, nói là buổi tối trong vương cung có yến hội, muốn dẫn chủ tử qua đó."
"Ả, sao người không nói sớm!" Tử Vi lập tức xuống giường: "Nhanh, mục đích ta đến lần này chính là để vào cung, không thể chậm trễ!"
Tiểu Tỉnh nói: "Chủ tử, nô tỳ dùng đủ mọi chiêu để đánh thức cô đó ạ!"
"Nhanh lên nhanh lên, trang điểm cho ta!" Tử Vi sai bảo Tiểu Tỉnh.
Tiểu Tỉnh nói: "Ăn mặc thế nào ạ? Công tử nói vẫn để chủ tử mặc nam trang"
"Hả? Ừm.
Cũng tốt." Tử Vi vừa nghe thấy vào cung đã quên mất thân phận và mục đích của mình.
Nàng gọi nước nóng, tắm rửa đơn giản một chút, thay đổi một bộ y phục sạch sẽ màu đen, vẫn ăn mặc theo phong cách vệ sĩ, Tiểu Tỉnh cao ráo, cơ thể khỏe mạnh, mặc nam trang vào không nhìn kỹ lưỡng thì không nhìn ra bất thường, Tử Vi dáng người thướt tha, da thịt trắng trẻo, mặc nam trang màu đen, nhìn vô cùng tuấn tú
Hai người vội vàng đi tìm Tả Lãng, Tả Lãng nhìn thấy các nàng liền nói: "Đang định phải người đi gọi các cô, thu thập xong chưa?"
Tử Vi gật đầu.
Tả Lãng nhìn nàng: "Mặt mũi cô trắng trẻo như thế, tinh tế mịn màng như thế, nào giống một vệ sĩ?"
Tử Vi nói: "Vậy làm sao bây giờ? Đi vương cung cũng không thể bôi bẩn lên mặt được."
Tả Lãng nói: "Cô không được đi lung tung, cứ theo sau lưng ta, đêm nay vương thượng mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người, có lẽ không có ai chú ý đến chúng ta"
Tử Vi đồng ý.
Vương cung Phồn thành thần bí lại yên tĩnh trong màn đêm.
Khu nhà huy hoàng tọa lạc ở nơi đó, đưa mắt ra xa không thấy điểm cuối.
Đèn chong rọi xuống, Tử Vi có thể thấy rõ chòi gác tinh xảo, hắt xuống một cái bóng mông lung mờ nhạt của bức tường cao.
Đến gần tường thành kia, Tử Vi thấy rõ, tường thành kia có màu đỏ thẫm.
Hai con rồng kim lần kim giáp trên mái cong rất sống động, tựa như muốn bay lên không trung.
Xuống ngựa, có nội thị mặc y phục sáng lấp lánh nhận lấy dây cương, Tử Vi theo sát Tả Lãng.
Đi ngang qua một vườn hoa xinh đẹp, vô số loại kỳ hoa dị thảo, rất nhiều loại Tử Vi chưa từng thấy, hoa nhạt, lá cây lại diễm lệ, nhìn rất đẹp, Tử Vi nghĩ, có thời gian nhất định sẽ nghiên cứu thực vật và dược liệu của lục địa Triều Vân này một chút.
Vào đại điện.
Trước điện tiếng người huyện náo, có vẻ yến hội còn chưa bắt đầu.
Tả Lãng nhìn qua, ra hiệu cho Tả Minh, hai huynh đệ lặng lẽ ngồi dưới tay của tướng quân Thượng Quan.
Tử Vi, Tiểu Tỉnh và Chu Du lặng lẽ đứng phía sau bọn họ.
Tử Vi ngẩng đầu nhìn về phía trên cùng của đại điện.
Đại đế Hoa Thế Tu của lục địa Triều Vân đang ngồi cao cao tại thượng, ông ta mày rậm mắt to, lúc này sắc mặt có chút uể oải, dường như đang miễn cưỡng vui cười, Tử Vi nhìn thấy sắc mặt ông ta xanh xao, bờ môi tím xanh, có lẽ là triệu chứng của bệnh tim.
Lúc này ông ta đang thảo luận gì đó với các đại thần, tiếng nói rất to.
Ông ta ngồi bên cạnh một vị phu nhân xinh đẹp, màu da trắng nõn, ý cười đầy mặt, mọi việc đều thuận lợi, Tả Lãng nói kia chính là vương hậu.
Tử Vi không nhìn thấy Hoa Nhan.
Cung nữ và nội thị đang mang thức ăn lên.
Trong đại điện ngồi hơn mấy chục bàn, trong không khí tràn ngập các loại mùi thơm.
Bây giờ Tử Vi ăn mặc thành thị vệ, nàng nhìn trên bàn của Tả Lãng bày đầy ắp món ngon, không khỏi cảm thấy bụng đói cồn cào.
Buổi trưa vốn chỉ vội vàng ăn mấy miếng, buổi tối nàng tỉnh dậy muộn, chưa ăn miếng cơm nào đã đến vương cung, bây giờ đã đói đến mức sắp không chống đỡ nổi nữa.
Tả Lãng cầm một miếng điểm tâm trên mặt bàn rồi đưa cho Tử Vi, Tử Vi đưa tay nhận lấy, vụng trộm cho vào trong miệng, che miệng, nhai hai cái đã nuốt xuống, tuy không dễ nhìn nhưng cũng tốt hơn bị đói.
Nàng ngẩng đầu nhìn những vương công quý tộc dáng vẻ đoan chính, cử chỉ hoàn mỹ ngồi trên bàn, bọn họ ăn uống, cử chỉ của ai nấy cũng tao nhã đến mức cảnh đẹp ý vui, nhai nuốt, uống rượu, nâng chén, đặt bát đều không hề phát ra âm thanh, có phong thái không chê vào đâu được.
Tử Vi lắc đầu, chính mình cũng sống trong hoàng cung thời gian dài như vậy, nhưng vĩnh viễn không thể dùng bữa giống như bọn họ.
Yến hội bắt đầu, Hoa Thế Tu nói vài lời dạo đầu, thì ra hôm nay là chúc mừng kênh đào xây xong, mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Cuối cùng, Hoa Thế Tu nói: "Vừa hay Tả gia cũng đem bảo mã năm nay tới, vừa rồi bản quân nói mấy nhà này có thể phải người vào sân ngựa trong cung chọn hai con ngựa.
Tả Lãng, bảo mã năm nay có giống mới hay không?"
Tả Lãng lập tức đứng lên.
"Hồi bẩm vương thượng, năm nay có mấy chục con vừa trưởng thành, tốc độ và lực chân đều là hạng nhất."
Hoa Thế Tu gật đầu: "Được, có thời gian bản quân cũng đi chọn vài con.
Nghe nói chỗ người còn có một con Đạp Tuyết thượng hang?"
Tử Vi kinh hãi.
Tả Lãng nói: "Đạp Tuyết tính tình quá mạnh, không dễ khống chế, vị thần đang nghiên cứu bảo mã thích hợp chinh chiến hơn."
Hoa Thế Tu nói: "Ngựa thông thường không vào nổi mắt nữ nhi của ta, có lẽ nàng thích ngựa tính tình mạnh mẽ đó."
Tả Lãng nói: "Vị thần lãnh chỉ, lần sau nhất định sẽ mang Đạp Tuyết đến cho công chúa."
Hoa Thế Tu gật đầu, ca ngợi một phen, còn sai nội thị đọc một chuỗi đồ vật khen thưởng.
Tả Lãng tạ ơn rồi ngồi xuống.
Tử Vi xấu hổ, thấp giọng hỏi Tả Lãng: "Đạp Tuyết vốn là chuẩn bị cho công chúa đúng không?"
Tả Lãng bưng chén phẩm rượu, nhìn không rời mắt vào trong chén: "Không phải, con ngựa kia quá mạnh, chỉ có cô mới có thể khống chế, bèn cho cô."
Phía dưới đại điện truyền đến tiếng oanh oanh yến yến, một nữ tử ở giữa mặc váy dài vàng nhạt, trên tóc cài đầy châu ngọc, dáng người không cao, khuôn mặt trắng nõn, mắt cong cong như trăng non nhìn rực rỡ, cái miệng nhỏ nhắn, trên môi có một viên ngọc trai nho nhỏ, nhìn tinh nghịch cổ quái.
"Công chúa điện hạ!" Có người đứng lên.
Nàng ta bước đi rất nhanh, gần như tung tăng đi đến chỗ cao nhất của đại điện.
"Nhan, mau tới đây, đến chỗ của mẫu hậu" Vương hậu mừng rỡ cất tiếng.
Tử Vi nhìn lướt qua, tay hơi run rẩy, đúng, nàng quen biết nữ tử này, nàng ta chính là nữ tử Hoa Nhan nhảy xuống sườn núi cùng Lê Hiền.
Thì ra nàng ta không chết.
Nếu nàng ta đã không chết, chắc chắn Lê Hiền vẫn còn sống.
Tử Vi kích động, Lê Hiên, chàng quả thật còn sống.
Tử Vi nhớ tới con trai, người cứu con trai đi để lại một tờ giấy, chữ trên tờ giấy đó chính là chữ của Lê Hiên.
Chẳng lẽ quả thật là duyên phận, thật sự là Lê Hiên cứu con ruột của hắn sao?
Đúng lúc này, phía trước truyền tới một giọng nói thong thả: "Vương thượng, lão thần mượn giờ lành hôm nay để đề thân với vương thượng, không biết lúc nào thì vương thượng đồng ý?"
Tử Vi ngước mắt nhìn, người nói chuyện là một nam nhân hơn năm mươi tuổi.
Hoa Thế Tu nói: "Phong thừa tướng, mấy ngày nay bản quân vẫn luôn không gặp công chúa, hôm nay vừa mới gặp, yên tâm, hôm nay chắc chắn sẽ cho ái khanh một câu trả lời."
Thì ra là thừa tướng Phong Vinh.
Tử Vi từng nghe Tả Lãng nói, hiện tại thế cục lục địa Triều Vân rối ren, bây giờ trong vương cung hầu như là Phong Vinh nói sao làm vậy, cơ thể vương thượng không khỏe, rất nhiều quyết định biện pháp đều là Phong Vinh làm.
Đại đế Hoa Thế Tu không có con trai, chỉ có một người con gái Hoa Nhan.
Mọi người đều biết, ai cưới Hoa Nhan thì sẽ có được giang sơn lục địa Triều Vân.
Đã từng có rất nhiều con nối dõi của đại thần được chọn làm phò mã của công chúa, thế nhưng bắt đầu từ năm trước, tất cả phò mã được chọn đều chết không rõ nguyên nhân.
Thời gian dài, không ai dám tùy ý đưa ra ý định muốn cưới công chúa nữa, chỉ có Phong gia dám.
Ba tháng trước Phong Vinh đề thân với Hoa Thế Tu một lần, Hoa Thế Tu không đồng ý, lấy lý do công chúa không ở trong nước để từ chối, bây giờ xem ra không từ chối được nữa.
Phong Vinh nói: "Vương thượng, con trai Phong Thành của thần là thanh mai trúc mã từ nhỏ với công chúa, bây giờ hai người họ đã đến tuổi kết hôn, vị thần cho rằng, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay việc vui liên tục, vừa hay công chúa cũng ở đây, lão thần cũng đã tra ngày tốt trong khoảng thời gian này, không bằng vương thượng trực tiếp công bố thời gian đại hôn của họ đi."
Tiếng người huyên náo lúc đầu trong đại điện lập tức lắng xuống.
Rõ ràng Phong gia đang bức hôn.
Tử Vi nhìn thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh Phong thừa tướng, chắc chắn đó là Phong Thành con của hắn, dáng vẻ mày rậm mắt to, tuấn tú lịch sự.
Nhìn thấy vương thượng đang do dự, tướng quân Thượng Quan ngồi bên cạnh đại để đứng lên nói: "Vương thượng, Phong tướng quân và công chúa là trai tài gái sắc, thần cho rằng bọn họ là một đội trời sinh."
Đằng