Tử Vi tỉnh lại, thấy mình bị nhốt trong một căn phòng xa lạ, miệng bị bịt lại, tay chân bị trói.
Căn phòng tối đen như mực, Tử Vi nhìn ra ngoài đã là đêm rồi.
Tử Vi rất muốn biết đây là đâu.
Lúc này ngoài của truyền đến tiếng bước chân, Tử Vi lập tức nhắm mắt lại, giả vờ vẫn còn hôn mê.
Cửa mở ra.
Tiếng bước chân hỗn loạn.
“Công chúa, nàng ta vẫn chưa tỉnh.” Giọng của một nam nhân.
“Ừm, khiêng nàng ta đi.” Là giọng của Hoa Nhan.
“Công chúa, nàng ta là người Tả công tử đưa đến, Tả công tử vẫn luôn tìm nàng ta.
Chúng ta giết nàng ta liệu có được không?”
“Khốn nạn! Bao giờ đến lượt ngươi dạy dỗ chuyện của bổn công chúa! Nhanh lên!” Hoa Nhan nạt nộ nam nhân kia.
Nam nhân nhanh chóng nhét Tử Vi vào một cái túi, vác lên người mang ra ngoài.
Bọn họ đi rất nhanh, một lát nghe thấy bọn họ dừng lại, hình như phía trước có thị vệ, Tử Vì lập tức dùng sức đá hai chân, miệng kêu u u oa oa.
“Người nào đó?” Phía trước quả nhiên truyền đến âm thanh tra hỏi.
“Không có gì, là ta!” Giọng của Hoa Nhan.
“Ô, là công chúa.
Muộn như vậy rồi, công chúa chú ý an toàn.” Giọng của thị về phía trước.
Tử Vi bị người ta vác đi nhanh như bay.
Qua một lúc, nàng được đặt xuống, nút buộc ở túi càng chặt hơn.
Không đợi nàng đứng vững, chỉ nghe thấy “ùm” một tiếng, nàng bị vứt xuống nước, nước lạnh lập tức nhấn chìm nàng, nàng nín thở, túi cứ chìm xuống mãi, Tử Vi cố quẫy đạp mấy nhát, phát hiện túi có buộc hai tảng đá lớn.
Tử Vi cảm thấy tuyệt vọng, bên tai nghe thấy tiếng ù ù, lẽ nào hôm nay nàng phải chết ở nơi này ư?
Hoa Nhan bọn họ đã đi rồi.
Tử Vi vẫn đang đập loạn, sợ dây thừng trói chặt nàng, càng dùng sức càng chặt.
Phía trước một bóng đen bơi nhanh đến, có người nhanh chóng lấy miếng vải nhét trong miệng nàng ra, cắt đứt dây thừng trói tay chân nàng, Tử Vi vốn đang hôn mê lập tức tỉnh lại.
Nàng được lôi lên bờ.
Người đó đeo mặt nạ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng chăm chú: “Ngươi không sao chứ?”
Tả Lãng?”
“Suỵt! Đừng nói chuyện, còn có thể đi được không?”
Tử Vi gật đầu.
Tả Lãng cởi chiếc áo choàng bên ngoài khoác lên người nàng, đưa nàng quẹo trái quẹo phải, cuối cùng nhảy tường ra khỏi vương cung.
Hắn huýt sáo một cái, bóng đen lao nhanh đến, hai người cưỡi một con ngựa, chả mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Hắn không đưa nàng về trạm dịch mà đến một khách điểm.
Thuê một gian phòng.
Tả Lãng bảo nhà khách chuẩn bị nước nóng, quần áo mới, Tử Vi ngâm vào trong nước nóng.
Lúc này, Tử Vi cuối cùng cũng sống lại.
Tắm rửa xong, thay quần áo mới, Tử Vi mở cửa ra, nhìn thấy Tả Lãng đang ngồi bên cạnh chiếc bàn ở gian ngoài, ngâm một ấm trà nóng, còn có một vài món ăn, một bình rượu.
“Ăn đi.
Ăn no rồi nói tiếp.” Tả Lãng nói.
Tử Vi thật sự rất đói, nàng ngửa cổ uống một ly trà lớn, mấy món trên bàn đều là rau củ, nàng ăn vài miếng.
Mặc dù đói, nhưng trong dạ dày lại rất đầy, hình như đã nhét đầy khí.
“Làm sao huynh phát hiện ra ta mất tích?” Tử Vi hỏi.
Tả Lãng nói: "Ngay sau khi bọn họ tỉ võ xong ta đã phát hiện ra người mất tích.
Ta tìm ngươi khắp nơi nhưng không thấy, sau đó phát hiện có người lén la lén lút đi vào trong gian phòng đó, ta liền đi theo.
Tên thập thà thập thò đó dụ ta đến cuối con đường kia thì không thấy nữa, ta phát hiện căn phòng này, thấy bên ngoài có không ít thị vệ, sau đó công chúa đến rồi, ta đi theo nàng ta, phát hiện ra ngươi.”
“Lê Tứ là ai?” Tả Lãng hỏi.
Tử Vi không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Người là người