Nhiếp Lăng Hàn không trả lời, đột nhiên rút thanh kiếm ra khỏi vỏ kiếm, rồi bỗng gào lên một tiếng như tiếng rồng gầm! Như tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm theo ngay sau, máu đỏ tươi rơi đầy đất! Tên hỏi câu đó bị đứt hết gân mạch! “Cút!” Gả người đám áo đen chấn động, biết có cao thủ hỗ trợ, cúi người túm lấy người trên đất chạy trối chết, không thấy bóng dáng: Khí thế sắc bén lập tức được thu lại.
Máu tươi chảy xuống từ cổ Tuyết Yên, mặc dù vết cứa không sâu, nhưng lại có lượng lớn máu tươi chảy ra.
Lê Hiên vọt lên, ôm Tuyết Yên vào trong lòng.
Nhiếp Lăng Hàn vung kiếm tới.
“Sư huynh, đừng!” Tuyết Yên ngăn Nhiếp Lăng Hàn lại.
Hắn dừng lại, nhưng không lui lại.
Lê Hiên lấy khăn lụa trắng ra băng bó cho Tuyết Yên.
Tuyết Yên giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích, được không.” Hắn than nhẹ một tiếng, như đang cầu xin nàng.
Hản luôn hung dữ với nàng, đột nhiên mềm mỏng khiến mắt Tuyết Yên nóng lên, tủi thân không nói nên lời xông lên đầu. Nàng muốn tựa vào ngực hắn khóc lớn, muốn chất vấn hắn, muốn nói với hắn nàng hận hắn.
Nữ nhân kia chậm rãi đi tới: Tuyết Yên đẩy Lê Hiên ra, cười khẩy: “Ngay cả nàng ta cũng quan trọng hơn †a à? Ngươi cứu nàng ta không cứu ta? Ngươi gặp nguy hiểm, ta không kịp suy nghĩ đã xông lên, ngươi thì sao? Điều này không công bằng!” Ánh mắt Lê Hiên hoảng hốt, đi lên trước muốn ôm chặt nàng.
Tay nàng chỉ nữ tử bên cạnh: “Nàng ta là ai? Nàng †a cũng có bệnh tim à?” Mọi người không ai lên tiếng, sắc mặt nữ tử kia tái nhợt, hình như bị thương. Nàng ta nghe thấy Tuyết Yên tra hỏi, đi tới bên cạnh Lê Hiên.
“Hương Nhi, nàng đừng cử động.” Lê Hiên lập tức buông Tuyết Yên ra, duỗi tay dìu Nhan Hương.
“Là nàng ta?” Thì ra là Nhan Hương, nàng ta dịch dung.
“Đa tạ hôm nay đã ra tay giúp đỡ.” Lê Hiên ôm quyền với Nhiếp Lăng Hàn.
“Ta ra tay bởi vì bọn chúng làm hại Yên Nhi!” Nhiếp Lăng Hàn không thèm để ý đến hắn.
“Ta cám ơn ngươi cũng bởi vì Tuyết Yên, cám ơn ngươi đã cứu nàng.” Giọng Lê Hiên nhàn nhạt.
“Gia, Nhan cô nương nên hồi cung rồi!” Dương Thạc lên tiếng.
Tuyết Yên quay người đi ra ngoài.
Lê Hiên giữ chặt Tuyết Yên: “Yên Nhị, trở về cùng †a đi!” “Ta trở về làm gì? Lại bị ngươi đá một phát à? Hay là đánh chết? Hay là hối lỗi? Hay là chờ bị ai đổ oan đến chết?” Tuyết Yên cắn răng nén nước mắt nơi đáy mắt.
Đáy lòng Lê Hiên đau nhức, nhìn nàng: “A hoàn của nàng đều nhớ nàng.” Lê Hiên không ngờ mình lại nói câu này, giống như rất bất đắc dĩ với nàng, dùng a hoàn của nàng dụ dỗ nàng.
“Ta sẽ đón bọn họ ra.” “Không được!” Lê Hiên trực tiếp phủ định.
“Ngươi đúng là bạo quân! Tại sao lại muốn giữ a hoàn của ta?” “Ta thích!” Lê Hiên nhếch khóe môi, dáng vẻ nhăn nhở trước kia lại xuất hiện.
Nhan Hương nhíu mày: “Gia, đi thôi.” Lê Hiên nhìn Tuyết Yên, rốt cục cắn răng: “Nàng đã không muốn trở về như vậy, bản vương không ép nàng!” Hắn nói xong, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng xa cách như người qua đường.
Tuyết Yên cười nhạt: “Chảng phải ngươi cũng hi vọng ta không đi quấy rầy chuyện tốt của ngươi sao?” Nàng quay người nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Sư.
huynh, chúng ta đi!” Lê Hiên dựng thẳng mày kiếm, ánh mắt tóe lửa như muốn đốt người.
Nàng luôn có thể khiến hắn nổi giận, khiến hản điên cuồng! “Gia, Yên phu nhân đã đi rồi, chúng ta về đi, ngài và Nhan cô nương đều bị thương.” Điền Minh nhắc nhở Lê Hiên.
Lê Hiên trở lại An vương phủ, chỉ giữ lại Điền Minh và Cố Phàm bên cạnh.
“Gia, quả thật Ninh vương bày trọng binh, chúng ta khinh địch rồi.” Cố Phàm cúi đầu.
“Điều này cho thấy Ninh vương thật sự đã chuẩn bị từ sớm. Như vậy Phạm Tinh không phải là người của chúng ta” Lê Hiên chậm rãi nói, hắn cau mày, sác mặt nặng nề.
“Nhưng vì sao lại vậy?” Lê Hiên nhớ tới thuở thiếu thời hán bị bắt nạt, Phạm Tinh luôn là người bảo vệ hắn đầu tiên, đương nhiên còn có Nhan Hương.
Trong lòng hắn, hai người đó vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn.
Hản có suy nghĩ gì sẽ nói cho Phạm Tinh và Nhan Hương đầu tiên.
Bọn họ cũng từng vào sinh ra tử với nhau, cùng thất vọng, cùng chơi bời.
Về hành động tối hôm qua, hắn cố ý để Cố Phàm làm đổ hộp xuống bên cạnh Phạm Tinh, Phạm Tinh nhặt lên cho hắn.
Khi Phạm Tinh nhặt hộp, Lê Hiên, Cố Phàm và