“Từ thượng cổ, thắng làm vua, thua làm giặc.” Tuyết Yên trầm mặc nói một câu rồi đứng lên.
Khi nàng gả cho Lê Hiên, nàng nói với ngoại công, nàng hi vọng An vương thắng thì đã phải nghĩ đến kết quả ngày hôm nay.
Chỉ là lúc đó, trong lòng nàng không hề cho rằng mình là người Tuyết gia.
Lê Hiên, chàng cũng sẽ giết ta sao? Trầm Thị, Tuyết Thấm, Nhị Di nương, Tam Di nương…
“Tam Di nương cũng trong số đó sao?” Tuyết Yên chợt nhớ tới Tam Di nương.
“Đúng vậy.” “Những người bị giết đó thực ra đều là người vô tội, đối thủ thực sự của bọn họ là cha ta, nhưng ông ấy đã trốn rồi, Tuyết Kỳ cũng vậy.” “Tôi nghe nói, những đại thần kia, cùng dâng tấu Chương lên Hoàng thượng muốn người cũng…” “Giết ta phải không?” “Phải” Tuyết Yên có thể hiểu suy nghĩ của các đại thần, dẫu sao nàng cũng là con gái Tuyết Văn Hào, giữ lại nàng, mọi người đều không yên tâm.
Ta còn cầu xin thả Tuyết Trạch và Tam Di nương, hóa ra chính mạng mình còn không giữ được, Tuyết Yên cười cay đẳng.
Buổi trưa, Tuyết Yên không ăn, nàng đổ bệnh, cứ sốt mãi.
Trong viện không có đại phu, Lưu Xung muốn ra ngoài mời đại phu về, thị vệ không đồng ý. Lưu Xung và thị vệ đánh nhau một trận.
Lưu Xung bị thương nặng, mắt Lập Hạ đỏ hoe: “Yên phu nhân bệnh nặng! Nếu vì các ngươi ngăn cản mà phu nhân có mệnh hệ gì, các ngươi đừng mong sống tiếp!” “Không có lệnh của Hoàng thượng và Hoàng hậu, không ai có thể ra vào Trầm Hương uyển!” Buổi tối, Tuyết Yên hết mê lại tỉnh, hết tỉnh lại mê.
Trầm Hương uyển bị bao trùm trong không khí ủ dột, trầm buồn.
Hôm sau, Tuyết Yên vẫn không hạ sốt, bản thân Tuyết Yên cũng là đại phu, nàng biết tự kê đơn thuốc, sau đó bảo thị vệ ngoài cổng đi bốc thuốc.
cho nàng.
Lập Hạ phải đút lót cho thị vệ rất nhiều tiền, hắn mới đi lấy thuốc.
Buổi trưa, Tuyết Yên uống thuốc đã sắc, chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng chưa được một nén nhang, Tuyết Yên đột ngột tỉnh dậy, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Trong thuốc có độc!” Nàng vừa nói với a hoàn, vừa với tay lấy hộp thuốc của mình, Lập Hạ hoảng hốt đưa nàng hộp thuốc, mở ra.
Tuyết Yên cả người run rẩy, run run lấy ra hai viên thuốc màu xanh, uống hai viên thuốc, run rẩy rút trâm bạc ra, trâm chưa cầm vững nàng đã ngất lim! Lập Hạ, Tiếu Xuân và Vân Hương bật khóc. Lưu Xung lết thân trọng thương vào phòng, nhìn thấy sắc mặt Tuyết Yên trăng bệch, khóe miệng còn vết máu, dường như không thể sống tiếp nữa.
Tiếng khóc than của Trầm Hương uyển khiến những người thị vệ gác cổng bất an: “Cần báo vào †rong cung không?” Một thị vệ lớn tuổi hỏi.
“Không cần nữa. Xảy ra chuyện rồi hãng báo.” Có chuyện mà hắn nói, là chết rồi.
Tuyết Yên vẫn chưa chết, vẫn còn hơi nóng trên người, chỉ là hôn mê suốt.
Nàng đến một nơi xa lạ, nàng đang sốt, cơ thể nóng rực, nhưng nàng vẫn đang nấu ăn rất nghiêm túc. Một bàn đầy thức ăn, nhưng không một ai đến ăn.
Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy người mà nàng đang đợi đang ôm ái thiếp từ phía trước bước đến.
Hắn thậm chí không nhìn nàng một cái.
Nàng đợi từ sáng đến tối, lại nhìn thấy người đó cầm một cái lồng, trong lồng là một chú thỏ trắng như tuyết: “Sơ Tình, Sơ Tình.” Hắn ta gọi tên người thiếp kia rồi đi ngang qua cửa phòng nàng, hắn và nàng, như người qua đường.
“Nguyên Liệt, không phải chàng nói thích ăn món thiếp làm sao?” Nàng gọi người tên Nguyên Liệt kia.
Hắn dường như quay lại nhìn lại nàng: “Ngươi nhớ nhầm rồi!” Lời nói của hản ta có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nàng vội vã bước lên trước, muốn xem dáng hình người đó, nhưng cho dù nhìn thế nào không thấy rõ được.
Nàng dựa người vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, mơ mơ hồ hồ, ai đó mở miệng nàng ra, đút thuốc cho nàng, đắng quá, nàng ngậm miệng lại từ chối.
€ó người hôn lên môi nàng, đưa thuốc vào trong miệng nàng. Mùi gỗ Thanh Đàn nhàn nhạt thoảng nơi đầu mũi.
Nàng đưa tay ra, chạm vào mặt người đó: “Ngươi là ai? Nguyên Liệt?” Nàng mơ hồ hỏi “Nàng nói gì? Nàng gọi ta là gì?” Người đàn ông ôm chặt nàng.
Cả người Tuyết Yên nóng rực, nàng ra sức đẩy người kia rồi đánh đấm.
Người đó lại không né tránh.
“Tại sao? Tất cả đều là giả!” Nàng lẩm bẩm.
Có một nụ hôn lành lạnh rơi trên trán, má và đôi môi nàng, nàng không thể né tránh. Sự phiên muộn, cáu kỉnh trong lòng, đồn dập công kích trái †im, nàng lại hôn mê. Không còn ý thức.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, nàng đang nằm trong vòng tay của một người.