Mặc dù ở rất xa, nhưng Tuyết Yên rất thích.
Hơn nữa còn có một gian bếp nhỏ trong sân, càng hợp ý Tuyết Yên.
Chiều tối, thái giám Vĩnh Thọ cung của Thái hậu truyền lời, muốn Tuyết Yên đến Vĩnh Thọ cung dùng cơm.
Thái hậu hiện giờ chính là Hoàng hậu trước kia Bạch Lan.
Khi cung biến, bà ấy đã kịp thời chỉ ra Thánh chỉ kế vị của Lê Kiệt là giả, và truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, để Lê Hiên tìm thấy Thương Long lệnh, đánh bại Ninh vương.
Hơn nữa, mẫu phi của hoàng thượng, Lâm phi đã chết ở đạ hôm cung biến, nên bà ấy ngồi lên vị trí Thái hậu là lẽ đương nhiên.
Tuyết Yên chỉ mặc một chiếc váy màu xanh, cài một chiếc trâm bạc. Đây vẫn là thời gian để tang Tiên hoàng.
Tuyết Yên đưa Lập Hạ và đại a hoàn Cát Tường †rong cung đi cùng, có một số quy tắc vẫn cần Cát Tường nhắc.
Khi họ đến Vĩnh Thọ cung, vừa hay gặp Ý Quý phi và Tuệ Quý phi.
Nhan Hương mặc áo nhạt màu, khuôn mặt càng xinh đẹp quyến rũ hơn, Lưu Tuệ vẫn như trước, trầm tĩnh dịu dàng. Vì việc mất con lần trước, giữa nàng ta và Tuyết Yên vẫn còn khúc mắc, nên nàng †a chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái.
Tuyết Yên hành lễ với bọn họ, địa vị của nàng thấp hơn họ.
“Yên phi khỏi bệnh rồi sao?” Nhan Hương hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Ý Quý phi.” “Khỏe nhanh thật, Hoàng thượng vừa đến thăm là khỏi ngay.” Lưu Tuệ cười khẩy.
Tuyết Yên hiểu ý của Lưu Tuệ, nàng ta nghi ngờ nàng giả bệnh.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, chuyện trong cung vốn chả có mấy phần là thật.
Hai vị Quý phi vừa cười vừa bước vào, phía sau là rất nhiều cung nữ thái giám nối đuôi.
Tuyết Yên cúi đầu và đi phía sau.
Vừa vào cửa, thái giám đứng ở cửa đã dùng chất giọng chói tai hô lên một tiếng: “Trường Tín cung ‘Yên phi nương nương đến!” Tuyết Yên giật mình.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng.
Tuyết Yên liếc nhanh, trong phòng Thái hậu ngồi giữa, Hoàng thượng Lê Hiên ngồi bên phải, Hoàng hậu Quan Duyệt đang ngồi đoan trang bên phải Hoàng thượng.
Hóa ra hắn cũng ở đây. Bọn họ vốn đang tập trung lại nói chuyện với nhau, nghe thấy nàng đến liền tản ra.
Tuyết Yên tiến về phía trước thỉnh an Thái hậu.
Nàng khẽ thở dài trong lòng, cuộc sống nàng ghét nhất, lại bát đầu rồi.
Thái hậu hay khi vẫn còn là Hoàng hậu đối xử với Tuyết Yên không tệ, bà nhìn Tuyết Yên: “Yên phi mau đứng lên, Tiểu Toả, lấy ghế cho Yên phi ngồi.” Tuyết Yên ngồi ở vị trí cuối cùng.
“Cơ thể Yên phi tốt lên chưa?” Thái hậu dịu dàng hỏi.
“Đa tạ Thái hậu quan tâm, đã ổn cả rồi.” Tuyết Yên trả lời.
Lúc đó, thái giám đứng trước cửa lại hô: “Cẩn phi nương nương đến.” Tuyết Yên ngẩng đầu lên, một người con gái đẹp tựa như hoa, da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ kiều diễm, dung mạo của nàng ta còn đẹp hơn cả Quan Duyệt, thậm chí là Nhan Hương. Nàng ta thướt tha bước lên hành lễ, như thể không có xương vậy.
Tuyết Yên nghe Cát Tường nói, nàng ta là con gái Hộ bộ thị lang Phương đại nhân, tên Phương Cẩn, Phương đại nhân trong đợt cung biến lần nầy cũng lập được đại công.
Phong làm phi tần là cách ân sủng của Hoàng thượng, vậy tương lai Lê Hiên còn muốn bao nhiêu nữ nhân đây? Tâm trí Tuyết Yên bay lơ lửng. Không tự chủ được mà nhìn về phía Lê Hiên. Hắn vốn cao lớn uy vũ hơn người, bây giờ hán đã đứng trên vạn người, uy nghiêm của hắn càng khiến người khác khiếp sợ.
Hắn của bây giờ, đã không còn là Lê Hiên trong lòng nàng nữa rồi.
Đứng phía sau hắn là thái giám Dương Thụ, thị vệ hộ thân Điền Minh, Cố Phàm.
Lúc này, một người mặc quần áo hết sức giản dị, lóc ca lóc cóc chạy vào: “Yên tẩu tẩu, tỉ thật sự tiến cung rồi! Tốt quá rồi!” Đó là Thất vông chúa.
Theo sau là Ngũ hoàng tử Lê Vũ.
Tuyết Yên mỉm cười nhìn nàng ấy, nàng rất thích nàng công chúa có tính cách cởi mở thẳng thắn này.
Lê Đồng bước đến nắm lấy tay Tuyết Yên: “Muội đã nói hoàng huynh sẽ không vô tình như thế đâu, tỷ cứu huynh ấy bao nhiều lần, sao huynh ấy lại muốn giết tỷ cơ chứ!” “Lê Đồng, nói linh tinh gì vậy!” Ngũ hoàng tử trừng mắt nhìn Lê Đồng.
Mọi người nghe thấy, không khí bỗng im bặt.
Lê Đồng cười ngượng nghịu.
Hoàng hậu Quan Duyệt vốn dịu dàng lại cười lạnh môt tiếng, Tuyết Văn Hào lúc bỏ chạy đã giết chết ca ca cùng cha