Ngoài sân Trường Tín cung cũng có một rừng hoa mai, đáng tiếc bây giờ đã qua mùa hoa nở.
Tuyết Yên vào cung được hai ngày. Vân thành tháng hai trời vẫn rất lạnh.
Buổi trưa, Tuyết Yên ở trong sân, nhìn thấy Cát Tường và Như Ý thở phì phò trở về.
“Sao vậy?” Tuyết Yên hỏi.
“Không có gì ạ, vừa rồi nô tỳ đi Nội vụ phủ nhận y phục mùa đông, Trương tổng quản nói y phục mùa đông đã nhận xong, y phục mùa đông của Trường Tín cung không có kế hoạch, cho nên không nhận được.” Cát Tường nói.
Mấy người Trường Tín cung ngoại trừ Cát Tường đến từ cung của thái hậu ra, còn lại đều là ngoại viện a hoàn và thái giám làm việc nặng, mỗi người chỉ có một bộ y phục mùa đông để thay giặt.
“Chúng ta vừa mới vào cung, bây giờ mọi thứ của hoàng thượng đều vừa mới bắt đầu, không chu đáo như vậy. Lập Hạ, mang y phục mùa đông của chúng ta ra chia cho bọn họ đi.” Tuyết Yên hiểu rõ, trong cung hoàn toàn nhìn người mà đối xử, ngươi được sủng ái, mọi người sẽ kính trọng ngươi, nịnh bợ ngươi, nếu không, thì sẽ giãm ngươi như bụi.
Mà người có thể quyết định tất cả chỉ có một. Cho nên nhiều người liều mạng muốn ngồi lên vị trí đó như vậy.
“Nương nương, chúng ta chỉ mang theo một chút…” Lập Hạ cúi đầu. Nàng tưởng vào trong cung sẽ không còn cần y phục cũ nữa chứ? “Vân Hương, ta nhớ chúng ta có rất nhiều vải, Cát Tường và Như Ý đi Nội vụ phủ nhận ít bông, chúng †a tự làm, ta biết làm, Lập Hạ và Tiếu Xuân cũng biết” Cát Tường và Như Ý lại đi Nội vụ phủ, hồi lâu mới trở về: “Bẩm nương nương, Trương tổng quản nói không có bông, chỉ cho ít đồ cũ.” “Mặt ngươi làm sao vậy?” Tuyết Yên nhìn thấy Cát Tường đứng tránh sau lưng Như Ý.
“Nương nương, vừa rồi nô tỳ đến hỏi Nội vụ phủ xin bông, đúng lúc thấy Trương tổng quản cho nô tỳ Tiểu Kim của hoàng hậu rất nhiều y phục mùa đông. Nô tỳ tức không nhịn nổi, hỏi vài câu, bị a hoàn Thúy Nhi của Linh Lung cô cô tát hai cái!” “A hoàn của Linh Lung? Nàng ta ở Nội vụ phủ sao?” “Vâng.
“Linh Lung được phong gì? Sao ta chưa nghe qua?” “Nàng ta là Phó tổng quản Nội vụ phủ, nhưng cấp bậc rất cao, có viện riêng và nô tỳ.” Cát Tường trả lời.
“Đi, cầm theo đám bông cũ này đi hỏi với ta.” Tuyết Yên vốn không muốn gây chuyện, nàng biết bây giờ mình có thể còn sống là tốt rồi, thế nhưng ngay cả người của Linh Lung cũng có thể đánh nô †ỳ của nàng.
Tuyết Yên đến Nội vụ phủ, Linh Lung đang nói đùa với Trương tổng quản, nhìn thấy Tuyết Yên tới, mỉm cười nhìn nàng.
“Chào Yên phi nương nương.” Trương tổng quản thi lễ.
Linh Lung lại không nhúc nhích, nàng ta ngồi ở đó, hai a hoàn đứng phía sau.
“Linh Lung, vì sao ngươi đánh a hoàn ta?” *“A hoàn của nương nương không ai dạy dỗ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Trương tổng quản đã nói không có y phục mùa đông, còn làm ầm ï ở đây, Linh Lung chỉ dạy dỗ nàng ta thay nương nương thôi!” Linh Lung cười nhạt, không hề để Tuyết Yên để vào mắt.
“Cát Tường, là a hoàn nào đánh ngươi, ngươi đi đánh lại đi!” Tuyết Yên quay đầu nói.
Cát Tường được lệnh, vừa đi lên trước, Linh Lung đứng lên: “Ai dám!” “Linh Lung, dù sao ta cũng là phi tử của hoàng thượng, ngươi là cái gì? Dám ngăn cản ta dạy dỗ một a hoàn à? Cát Tường, ra tay đi!” Tuyết Yên giận dữ.
“Ngươi mà cũng được coi là nương nương à? Ngươi suýt nữa bị ban chết rồi! Hoàng thượng giữ ngươi lại, là cần dùng ngươi dụ Tuyết Văn Hạo thôi!” Linh Lung bỗng nhiên đẩy Tuyết Yên một cái.
“Chủ tử, chúng ta về Phương trai đi, hoàng thượng nói muốn uống trà chủ tử tự tay pha, tầm này.
chúng ta cũng nên trở về chuẩn bị đi.” A hoàn đánh Cát Tường có chút chột dạ.
Tuyết Yên cười lạnh: “Thì ra hoàng thượng thích uống trà ngươi pha! Cho nên ngươi mới lớn lối như thết” “Yên phi nương nương, nô tỳ sai rồi, nô tỳ lắm mồm, cầu xin nương nương tha cho nô tỳ!” Linh Lung và hai a hoàn đột nhiên quỳ xuống, Trương †ổng quản cũng quỳ xuống.
“Chuyện gì ồn ào như thế!” Tuyết Yên nhìn lại, hoàng thượng Lê Hiên đứng phía sau, hoàng hậu của hắn Quan Duyệt, quý phi của hắn Nhan Hương, đại tướng quân Hàn Chi Đào, Ngũ hoàng tử. Dương Thụ, Điền Minh, Cố Phàm cũng theo sau.
Bọn a hoàn đều quỳ xuống, Tuyết Yên cũng bướng bỉnh quỳ ở đó.
“Yên phi, nàng lại sao vậy?” Vẻ mặt hoàng thượng mất kiên nhẫn.
A hoàn Thúy Nhi bên cạnh Linh Lung đột nhiên khóc lên.
“Ngươi nói đi!” Hoàng thượng nhìn nàng ta.
“Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ cảm thấy tủi thân thay chủ tử của nô tỳ, nô tỳ xảy ra tranh chấp với Cát Tường cô cô, Yên phi nương nương không hỏi nguyên do, nói chủ tử nô tỳ ngay cả