Ngày thứ ba, Tuyết Yên tháo băng vải.
Cổ tay cổ chân vẫn không có lực, nhưng có thể cử động. Lê Hiên mừng rỡ.
Mặc dù vết sẹo trên mặt Tuyết Yên đã khép lại, nhưng vẫn có dấu sẹo, hai bên đều có vệt đỏ.
Nhưng được thế này đã tốt lắm rồi. Mạnh cô cô cũng không phải thần tiên mà? Tất cả mọi người đoán vậy.
Tuyết Yên nhìn thấy mình trong gương, nước mắt chảy xuống: “Cho thiếp một tấm mạng che mặt!”
“Yên Nhi, trẫm không chê nàng!” Lê Hiên ôm lấy bả vai Tuyết Yên, Tuyết Yên đẩy hắn ra.
“Nhưng thần thiếp chỉ! Thần thiếp vốn đã không đẹp bằng bọn họ, bây giờ có sẹo càng xấu hơn!”
“Yên Nhi, ta không chê nàng xấu là đủ rồi, nàng còn muốn cho ai nhìn!”
Nàng nhìn thấy phần tóc dài ngắn so le nhau, đó là bên đỉnh đầu bị Sở Lương chém một đao.
Khi bị thương nàng không dám soi gương, hôm nay nhìn thấy vết sẹo màu hồng trên mặt mình, mái tóc kỳ dị, Tuyết Yên khóc như trời long đất lở. Đã lâu rồi Tuyết Yên không khóc như này, giống như đã lâu nàng không cười to thoải mái vậy.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
“Yên Nhi!” Mấy lần Lê Hiên muốn ấn nàng vào ngực mình đều không thành công. Nàng nhìn hắn: “Cho thiếp khóc đi được không, đây không phải trong cung, thiếp có thể khóc cho thỏa được không? Thiếp thật sự rất muốn khóc, rất muốn khóc!”
Tuyết Yên khóc tận một nén hương.
“Yên Nhi, sao nàng nhiều nước mắt như vậy!” Lê Hiên duỗi tay vuốt ve đầu nàng, Tuyết Yên tránh ra.
Nàng cầm phần tóc ngắn ngang tai bên phải, nói sâu xa: “Ở núi Mặc, chỉ có phu quân mới có thể cắt tóc của nữ tử, khi thành hôn, phu quân cắt tóc thê tử, làm thành đồng tâm kết với tóc mình, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm. Nhưng tóc thiếp lại để cho tên nam nhân xấu xa đó…” Tuyết Yên lại òa khóc.
Lê Hiên vung kiếm cắt mấy lọn tóc bên trái của mình: “Bây giờ ta cũng cắt, giống nàng rồi, đừng khóc, tóc còn có thể mọc ra được mà!”
Hai mắt Tuyết Yên đẫm lệ, đưa tay nhận tóc trong tay Lê Hiên: “Cắt tóc phía sau cho thiếp, sửa lại một chút.” Lê Hiên ngồi xuống, lấy một chiếc khăn tay màu vàng sáng cẩn thận lau sạch khuôn mặt tèm nhèm của Tuyết Yên: “Khuôn mặt của nàng khôi phục được như này là tốt rồi, màu sẹo này qua mấy ngày nữa sẽ không còn nữa đâu, chúng ta gặp được thần y rồi, cũng có thể nói là thần tiên.”
Hắn cầm kéo, tay trái nhẹ nhàng cầm mái tóc dài của Tuyết Yên. Chất tóc của Tuyết Yên vô cùng tốt, mềm mại như tơ, quấn lấy tay hắn, trái tim cũng loạn nhịp.
Bàn tay Lê Hiên cầm đao cầm kiếm mọc đầy vết chai tay run lên, trước giờ hắn chưa từng cầm tóc nữ nhân như này. Có người nói, nam nhân không thể tùy tiện chạm vào tóc nữ tử, chạm vào sẽ phải bù đắp cả cuộc đời.
“Cắt đi, cắt ngay ngắn một chút, cắt hết những đoạn dài dài ngắn ngắn này đi!” Tuyết Yên thúc giục.
Lê Hiên cắt phần tóc chỗ dài chỗ ngắn đi, cầm trong lòng bàn tay hắn.
Tuyết Yên rút ra một ít, cẩn thận kết hai chiếc đồng tâm kết với tóc ngắn, buộc dây đỏ.
Nàng để một chiếc vào túi trước ngực mình, giơ cái còn lại lên nói với Lê Hiện: “Mặc dù ngài có khả năng đã kết đồng tâm kết với người khác, nhưng thiếp vẫn hi vọng ngài có thể mang theo nó!”
Lê Hiên nhìn nàng, hơi ngây ra. Tuyết Yên đã để chiếc đồng tâm kết này trên đất. Phần tóc còn lại, nàng bỏ vào trong chậu than, nhìn chúng cháy thành tro bụi.
Nàng quay người vào buồng trong. Lê Hiên nhặt chiếc đồng tâm kết từ trên đất lên, bỏ vào túi bên người.
Tuyết Yên chải kỹ tóc lần nữa, đeo mạng che mặt lên, một đoàn người xuống núi.
Lần này, Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình kiên trì đưa bọn họ hồi trong cung, Nhiếp Lăng Hàn nói nhỏ vài câu bên tai Lê Hiên, Lê Hiên gật đầu, cất giọng nói: “Chúng ta chuyển đến huyện Cố An nghỉ ngơi!”
Lần này Tuyết Yên ngồi xe ngựa, khi bọn họ đi vào huyện nha huyện Cố An vừa qua khỏi buổi trưa, huyện lệnh huyện Cố An Trương Tiến kinh ngạc, khẩu kiến hoàng thượng xong thì cấn thận sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ cho bọn họ.
Lê Hiên thu xếp xong cho Tuyết Yên: “Ta ra ngoài một lát, sẽ quay về nhanh thôi, Bạch Thiếu Đình và Điền Minh sẽ bảo vệ cho nàng!”
Tuyết Yên nhìn hắn chằm chằm.
“Yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không bỏ mặc nàng! Ta sẽ quay về rất nhanh!”
Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn dẫn theo