Lần này Hoàng thượng xuất cung, mặc dù khiến Tuyết Yên bị thương, nhưng lại có được hai vị đại tướng, tâm trạng cũng được an ủi ít nhiều.
Trên đường trở về cung, Lê Hiên và Tuyết Yên ngồi trên xe ngựa cùng nhau.
Hoàng thượng ngồi bên trái, còn Tuyết Yên dựa vào bên phải xe.
“Sư huynh và Bạch đại ca đều không hiểu chốn quan trường, vì vậy Hoàng thượng nhất định phải đối xử với bọn họ…”
Hoàng thượng cười khẩy: “Bọn họ đều là rồng phượng giữa người thường, không cần nàng bận tâm, nàng cần phải lo lắng cho chính mình mới đúng!”
Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình ngoài xe ngựa mỉm cười với nhau, trong lòng ấm áp.
Càng về gần hoàng cung, tâm trạng của Tuyết Yên càng không yên.
Trở lại cung, Lê Hiên sẽ là Hoàng thượng, không còn là phu quân của nàng nữa.
Những lời chửi mắng của Sở Lương, nàng không có cách nào quên đi được.
Uống công là nữ nhân, không chút liêm sỉ, Tuyết gia bị Hoàng thượng diệt môn, nàng lại ngày đêm tìm cách để có được trái tim hắn.
Nàng vô thức cầm hòn đá ngũ sắc trong tay, dán chặt vào bức vách ngoài của xe ngựa.
Xe ngựa nảy xóc một chút, chỗ Hoàng thượng ngồi không hề rung lắc, hắn vẫn ngồi ngay ngắn chỗ đấy, nhưng Tuyết Yên lại xóc đến mức nàng nghẹo trái nghẹo phải.
Nàng vươn tay, muốn bám chặt vào vách xe bên cạnh, nhưng tay nàng bị một bàn tay to lớn giữ lại, kéo nàng vào vòng tay của người đó.
Mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt thâm nhập vào hơi thở, Tuyết Yên giãy giụa, cuối cùng vẫn nghe theo tiếng gọi nơi trái tim, nhè nhẹ nép vào lòng người kia.
Trong thâm tâm, nàng một chút chống cự cũng không có. Nàng cảm thấy xấu hổ về chính bản thân mình.
Hắn ôm chặt nàng, nhưng tay hắn lại không nghiêm túc, tay thò vào trong áo nàng, nàng vừa kêu lên, hắn liền cúi đầu lấp đầy đôi môi nàng.
Hắn dùng sức, từng chút từng chút gặm nhấm hai cánh môi nàng cho đến khi tê rần, hắn bá đạo giữ chặt nàng, vì thế nàng không thể động đậy dù chỉ một chút. Giống như lần đầu tiên, giữa hai người không hề có hiềm khích.
Tay nàng cũng thò vào ngực hắn, nàng vô thức ôm chặt hắn, hắn không dời môi nàng, cúi đầu tì lên trán nàng, đôi mắt hẳn tối lại giống như cơn giông đang vần vũ trên trời, ánh mắt ấy dường như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ thuộc về nàng.
Nàng nghe thấy hắn thì thầm bên tai: “Yên Nhi, Yên Nhi …”
Tuyết Yên chạm vào bó tóc trước ngực hắn, nàng lấy nó ra, không ngờ đó lại là đồng tâm kết mà nàng đã ném đi, nàng vui sướng nhìn hắn: “Chàng nhặt nó về rồi?”
Mặt hắn xám xịt, không nói một lời, đoạt lại nó rồi bỏ lại vào túi.
Tuyết Yên cười thầm, hai tay giữ khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng hôn một cái.
Đôi mắt hắn lại tối lại, thấy ánh mắt hắn đầy dục vọng, Tuyết Yên sợ đến nỗi lập tức ngoan ngoãn nằm ở kia, không dám lỗ mãng.
Hoàng thượng mỗi lần ôm Tuyết Yên thì luôn bứt thiết muốn nàng, như thể trên chiếm đoạt bao nhiêu cũng không đủ! Hắn chỉ có hứng thú với nàng khi làm chuyện ấy. Tư vị của nàng không ai có thể sánh bằng, nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ đến lời của Ninh vương nói khi hắn ta sắp đi: Tư vị của nàng ấy thật tuyệt! Hắn biết đấy là mánh khóe của Ninh vương, nhưng trong lòng vẫn hậm hực ghen!
Hắn đột nhiên thì thầm với Tuyết Yên: “Ngoài trẫm, còn có ai đã từng nhìn thấy thân thể nàng?”
“Chàng! Chàng nói linh tinh gì vậy! Không có ai cả!” Tuyết Yên rất lo lắng, Hoàng thượng cũng không nói nữa, nàng cảm thấy cả người hắn đột nhiên căng cứng, bèn từ người hắn trượt xuống.
Nàng lùi về mép phải, dựa vào khung cửa sổ, không nhìn hắn nữa.
Hoàng thượng nhìn nàng chằm chằm, giọng hắn trầm và lạnh giá: “Nói cho nàng biết, thân thể nàng chỉ có ta mới được nhìn, nếu nàng phản bội ta, ta nhất định sẽ khiến nàng chết thảm, rất thảm, ta sẽ moi trái tim của nàng ra!”
Trái tim Tuyết Yên đau đớn, kiếp trước, nàng cũng vì bị moi tim mà chết.
Nàng sợ hãi nhìn hắn: “Chàng đang nói gì vậy?”
Hoàng thượng nhìn nàng rất nghiêm túc, giọng nói dịu lại chút: “Trẫm nói, nàng đừng phản bội ta. Trẫm hiểm khi trao trái tim mình cho người khác. Nếu nàng phản bội ta, kết cục sẽ rất thảm!”
“Chàng có một chút thật lòng nào với ta không?” Tuyết Yên hỏi.
“Có. Ta thật lòng.”
“Thế còn Nhan Hương?”
“Nàng luôn muốn phá hủy cảnh đẹp trước mắt!” Hoàng thượng phớt lờ nàng.
Tuyết Yên cười lạnh: “Vì vậy, chân tình của hoàng thượng vẫn ở nơi khác!”
“Tuyết Yên, nàng muốn gì, muốn trẫm độc sủng một mình nàng?”
“Ta chỉ muốn chàng yêu ta. Nếu chàng thực sự yêu ta, trong mắt tự nhiên sẽ không có ai khác!” Tuyết Yên nhìn hắn, lẳng lặng nói.
Đôi mắt sắc bén và nghiêm túc của Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào Tuyết Yên: “Nàng còn muốn gì nữa? Vị trí Hoàng hậu?”
“Nếu ta muốn, người sẽ cho nó chứ?” Tuyết Yên nghĩ, ngay cả đến trái tim chàng ta cũng không có được, làm sao dám vọng tưởng vị trí đó!
“Nàng cũng chẳng khác gì những nữ nhân khác, đều muốn làm Hoàng hậu.” “Hoàng hậu là vị trí tối cao, vinh dự nhất của nữ nhân, không muốn làm mới là có bệnh!”
Tuyết Yên thấy hắn vẫn đang nhìn mình chăm chú, nàng cười tự trào: “Hoàng thượng suy nghĩ nhiều rồi! Tuyết Yên biết mình là ai. Vị trí phi tần này của thần thiếp cũng là nhờ đại ơn