Chúc Vi Tinh dạy bài tập cho Long Long được nửa tiếng, mới như vô ý hỏi cậu nhóc: "Cha nhóc thế nào rồi?"
"Ở nhà ngủ ạ." Long Long nhíu nhíu mày.
"Mẹ nhóc ban ngày đến quầy bán sữa, còn tối làm thêm bốn tiếng thì sao làm việc nhà?"
Long Long lắc đầu: "Quầy sữa đóng cửa, ban ngày mẹ chăm sóc cha, buổi tối đi làm thêm, không có ai trông quầy hàng hết."
"Không buôn bán nhưng vẫn phải trả tiền thuê quầy đúng không?"
Long Long khổ sở gật đầu. Người lớn sẽ không nói cho nó biết, nhưng cậu nhóc thực sự hiểu được.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ nửa ngày, dẫn Long Long ra khỏi phòng ngủ.
Anh trai ngồi bên bàn hết sức chăm chú xem TV. Có lẽ bà nội và dì Tiêu nói chuyện xong rồi, cậu nhìn thấy dì Tiêu một tay run run nhét mấy tờ tiền hồng vào túi, một tay lén lau nước mắt.
Bà nội ngược lại vẫn luôn bình tĩnh, trên mặt không có biểu hiện gì.
Cậu bỗng nhiên mở miệng: "Dì Tiêu, quầy sữa ở số mấy trên đường Ngư Chu Nhai ạ?"
Dì Tiêu sững sờ: "Hả? Quầy hàng... Vi Tinh cháu muốn mua sữa bò sao? Quầy hàng của bọn dì... hai ngày nay không mở cửa."
Cậu lắc đầu: "Không phải ạ, quầy đóng cửa nhưng vẫn giữ ở đó thì phí tiền thuê, trước khi cha của Long Long khỏi bệnh, tốt hơn hết là để con đến trông coi giúp dì đi."
"Con sao?!" dì Tiêu giật mình, "Có thể... Nhưng là, tuần sau con đi học rồi đúng không? Con không đến lớp sao? Hơn nữa con... cũng không hiểu buôn bán, việc này rất mệt." Càng nói giọng dì càng nhỏ, như là sợ nói phải gì đó nghiêm trọng.
"Con không hiểu lắm, nhưng có thể học, phía trường học dì đừng lo lắng, con đã xem qua thời khoá biểu, đại học năm hai chúng con phần lớn là thời gian thực hành luyện nhạc cụ nên rất tự do, con sẽ sắp xếp được."
Dì Tiêu lại không yên lòng: "Không được không được, chúng ta không thể làm lỡ việc của con, sức khỏe con còn chưa tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Chúc Vi Tinh nhìn bà nội một cái, bèn chuyển mục tiêu: "Bà nội, con gần đây ra ngoài luyện sáo, mỗi ngày đều phải đứng ở bãi đất hoang một hai tiếng, thể lực đã khôi phục rất nhiều. Tuy con thật sự không có kinh nghiệm buôn bán, nhưng bà nội để con thử vài ngày đi, con sẽ không cậy mạnh, nếu không được thì thôi ạ."
Bà Chúc nhìn ánh mắt bình tĩnh tự tin của cậu thì có chút hoảng hốt, lại nhìn dì Tiêu ở một bên lần thứ hai mắt đỏ hoe, lẩm bẩm "Không thể gây thêm phiền phức cho nhà con được", sau khi suy nghĩ hồi lâu, bà hỏi: "Con thật sự muốn giúp đỡ?"
Cậu nghiêm túc gật đầu.
"Vậy nếu lỗ vốn... con phải tự bù vào." Bà nội nói.
Cậu lại gật đầu: "Được."
Thế là cậu cứ thế đi theo dì Tiêu xuống lầu.
Đây là lần thứ nhất cậu đến nhà Tiêu, căn hộ hai phòng nhỏ chứa đầy các loại vật dụng nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng dì Tiêu chỉn chu, trong nhà coi như gọn gàng sạch sẽ.
Mẹ của Long Long họ Hà, dáng người thấp bé, tuổi tác cũng không lớn, nhưng bận bịu mưu sinh khiến cô không có thời gian quan tâm đến bề ngoài, môi thì nứt nẻ bong tróc, mặt mũi thì vàng đen, khóe mắt đuôi mày cũng có nếp nhăn rõ ràng. Chỉ có đôi mắt là vẫn dịu dàng kiên nghị, nhất là những lúc nhìn chồng nhìn con mình.
Trạng thái của cha Long Long thì tệ hơn, không ngờ tóc tai đều bạc trắng, cả người cũng vô cùng gầy guộc, trông gần như bằng tuổi dì Tiêu, nụ cười lại hiền từ, thấy Chúc Vi Tinh đến thăm thì chú liền muốn xuống giường tiếp đón.
Cậu bước nhanh đến đỡ chú lại, thấy hai vợ chồng đều rất mệt mỏi, cậu trực tiếp giải thích ý định đến đây của mình.
Khi nghe nói cậu muốn thay bọn họ trông coi quầy sữa ở Ngư Chu Nhai, phản ứng của hai vợ chồng nhà Tiêu cũng giống như dì Tiêu vậy, đều kiên quyết từ chối.
"Chúng ta làm phiền bà nội cháu còn chưa đủ hay sao, sao lại có thể kéo thêm cháu xuống nước chứ." Tiêu Vĩnh Quốc lớn tiếng nói, nhưng mới được hai câu lại ho khụ khụ, được cô Hà chạy tới vỗ vỗ lưng.
"Chú Tiêu, cô Hà, cháu không nói lời khách sáo, cháu biết tình hình trong nhà cô chú, nhà chúng cháu... Đặc biệt là cháu, chắc chắn dì Tiêu cũng đã từng nói với cô chú." Chúc Vi Tinh giọng điệu bình tĩnh, "Cháu không có nguồn thu nhập, phải tìm cách kiếm tiền, vì bản thân cháu, cũng vì bà nội và anh trai. Nhưng sức khỏe cháu không được tốt, vốn còn kém để làm công ở bên ngoài, cháu cảm thấy quầy sữa của nhà cô chú trùng hợp là một cơ hội rất tốt, đối với nhà Tiêu cũng như với cháu, cô chú không cần phải lo lắng sẽ gây phiền phức cho cháu, cháu biết tự lượng sức mình mà. Ngược lại là cháu sợ không chiếm được tín nhiệm của nhà cô chú, dù sao... lúc trước cháu không khiến người ta tin tưởng lắm, nhưng cháu muốn xin cô chú cho cháu cơ hội để thử, nếu cháu làm chưa tốt, cô chú có thể lấy lại, có được không ạ?"
Lời nói của cậu rất chân thành, thần thái trịnh trọng, khiến hai vợ chồng và dì Tiêu đều có chút sững sờ.
Một lúc lâu sau, cô Hà mới nói: "Vi Tinh cháu đừng nói như vậy, chúng ta đương nhiên tin tưởng cháu, chúng ta tin tưởng... nếu cháu cảm thấy quầy sữa hữu dụng thì cứ việc tiếp nhận đi, chúng ta nợ bà nội của cháu nhiều lắm... Nhưng việc buôn bán của quầy này hai năm qua không được tốt, một tháng căn bản không kiếm được mấy đồng, nếu không cô cũng sẽ không đi ra ngoài tìm việc khác."
Cậu lắc đầu: "Không sao, để cháu tìm hiểu tình hình trước, có vấn đề gì lại hỏi cô ạ."
Ở lại nhà Tiêu gần mười phút, Chúc Vi Tinh liền vội vàng rời đi, cậu cảm thấy nếu mình mà ở thêm một lúc nữa thì dì Tiêu và cô Hà sẽ rơi thêm mấy giọt nước mắt mất, thực ra cậu không quen lắm khi bị những cảm xúc mãnh liệt như thế bao quanh, ngược lại tính cách điềm đạm, thậm chí là lạnh lùng của bà nội Chúc lại khiến cậu cảm thấy dễ hòa hợp hơn, bọn cậu quả nhiên là người một nhà không sai mà.
Sau khi nhận được báo giá sơ bộ và địa điểm nhập hàng của quầy sữa từ nhà họ Tiêu, Chúc Vi Tinh vừa lên kế hoạch sắp xếp công việc vừa bước lên lầu, chợt nghe trên đất truyền đến tiếng va chạm.
Cậu đảo mắt, phát hiện một hòn đá nhỏ đang nằm bên chân mình.
Thao tác quen thuộc này khiến cậu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy phía dưới có một bóng người cao lớn đang đứng