Năm giờ sáng Chúc Vi Tinh đã thức dậy để chuẩn bị cho ngày đầu tiên mở quầy hàng.
Sắc trời hửng sáng, cậu xuống giường thì vừa vặn nhìn thấy Khương Dực biến mất một đêm mới về phòng bên cửa sổ đối diện, hắn cởi ra áo phông trên người, cũng không đi ngủ, khoanh tay trước ngực đứng đó trông giống như một con ma-nơ-canh mà nhìn ra ngoài.
Chúc Vi Tinh mang giày vào, nửa ngày mới để lại một câu "Đã viết xong gửi cho anh rồi", cũng không nhìn đến người kia, mắt nhìn thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Bà nội cũng đã dậy, đang nấu cháo.
Người già thời xưa vốn hay làm việc và nghỉ ngơi sớm, nhưng thông thường cũng phải sau sáu giờ, hôm nay sao lại sớm thế này, cậu biết rõ.
Ăn sáng xong, bà nội liền nhét cho cậu mấy trăm tệ, nói của nhà Tiêu dùng để nhập hàng, tiện thể rót cho cậu bình nước, giống như ngày thường vẫn luôn chuẩn bị cho anh trai, trên thân bình trong suốt có thể nhìn thấy cẩu kỷ màu vỏ quýt chìm nổi bên trong.
Chúc Vi Tinh đoán tiền này có thể không phải của nhà Tiêu, nhưng cậu không từ chối, cũng không có tư cách để từ chối, chỉ có thể một tay tiền hồng, một tay bình nước mà rời đi, trong lòng vô cùng ấm áp.
"Cảm ơn bà nội."
Ngày hè năm giờ rưỡi trời đã sáng tám phần, cậu đến nhà xe lấy xe đẩy nhỏ nhập hàng của nhà Tiêu, đi được nửa đường thì gặp một thanh niên, người không cao, khổ người rất lớn, màu da ngăm đen, thấy cậu thì nở nụ cười ngại ngùng chào hỏi.
Hóa ra là cháu trai của chú Tiêu, cũng ở Linh Giáp, tiện đường đi làm vừa vặn đến giúp cậu nhập hàng.
Mặc dù bà nội và người nhà Tiêu không phản đối, nhưng cũng không yên tâm. Chúc Vi Tinh có thể hiểu được nỗi lo của bọn họ, vì vậy cậu đồng ý cũng như cảm ơn sự giúp đỡ của đối phương.
Thanh niên trẻ tuổi tên là Tiêu Thông, chừng hai mươi, làm việc trong một công ty trang trí nhà cửa, xe đẩy nhỏ được Tiêu Thông dùng khóa vòng treo ở trên kéo đi bằng xe điện. Chúc Vi Tinh ngồi ở sau, sáng sớm trên đường không có ai, nhập hàng cũng gần, mất mười phút đi xe, vậy nên hai người nhanh chóng lấy được sữa, sau đó Tiêu Thông đưa cậu đến Ngư Chu Nhai.
Quầy sữa ở số 616 đường Ngư Chu Nhai, biển số nhà khá ổn, tuy nhiên mặt tiền cửa hiệu lại cực nhỏ, vị trí cũng không bắt mắt, xung quanh là các cửa hàng sửa chữa ô tô và đồ gia dụng, có chút rời rạc với các cửa hàng ăn uống phía trước, việc buôn bán liền như vậy đứt đoạn mấy tầng. Lúng túng nhất chính là một cây ngô đồng lớn được trồng ở trước cửa đã che mất non nửa quầy hàng. Cậu đã từng mua một cái điện thoại sang tay tại cửa hàng di động cách vách, thế mà không có chút ấn tượng nào với nơi đây, đủ thấy độ tồn tại của quầy hàng này ra sao.
Cậu hỏi Tiêu Thông: "Tiền thuê một tháng là bao nhiêu?"
"Bảy ngàn."
Thấy cậu nhíu mày, Tiêu Thông giải thích: "Đừng nhìn Ngư Chu Nhai rách rách rưới rưới, nó không vi phạm lấn chiếm lòng lề đường đâu, so với chợ lưu động thì có chỗ tốt là quản lí thành phố sẽ không bắt được. Đây là bởi chủ nhà trọ tính chú tôi là chỗ hàng xóm cũ có quen biết, nên kí hợp đồng dài hạn sẽ rẻ hơn. Mấy cửa hàng đối diện kia giá khởi điểm cũng hai, ba vạn mỗi tháng, tiệm sửa ô tô lớn nhất bên cạnh còn có thể lên sáu, bảy vạn, dù sao nơi này cũng là khu thương mại hoàng kim giàu nhất thành phố U. Mặc kệ người có nghèo rớt mồng tơi thế nào thì đất so với người còn quý giá hơn."
"Có thể trả lại được không?" Chúc Vi Tinh vô cùng nghi hoặc.
"Trước đây có thể, lúc buôn bán tốt miễn cưỡng cũng có dư, ở đây giao thông đông đúc, nhưng bây giờ..." Tiêu Thông bất đắc dĩ.
"Có cân nhắc không mướn nữa chưa?"
"Nó kéo dài năm năm, lúc ký hợp đồng thì sức khỏe chú tôi còn rất tốt, cô đi làm, chú sẽ tới trông coi quầy hàng, còn có hàng xóm cũ giúp đỡ cũng thuận tiện. Sau này sức khỏe của chú càng ngày càng kém, cô vì chăm sóc chú phải làm việc tự do gần nhà, cũng e ngại trả tiền vi phạm hợp đồng nên đành cắn răng chịu đựng, kéo dài tới năm nay có ra không có vào, có lẽ là tháng này không khá hơn nên mới nghĩ cách rút tiền thuê, sau đó chắc là đến chợ lưu động bày quán vỉa hè đi." Tiêu Thông thở dài.
Sáu giờ, ánh dương ló dạng sau tầng mây, từ Ngư Chu Nhai về trung tâm dần có nhiều người đi đường hơn, Chúc Vi Tinh khéo léo từ chối Tiêu Thông đang muốn giúp đỡ, tự mình bắt tay sửa sang lại quầy hàng.
Giờ đây ghé quầy đều là những khách quen cũ, số lượng rất ít. Cậu ngồi ở đó nửa giờ, dòng người tới tới lui lui mà chỉ mới bán được bốn, năm hộp.
Tính cách của cậu vốn cũng không phải là loại nhiệt tình thân thiết gì cho cam, cậu cho rằng Khương Dực khó gần, thực ra cậu cũng không kém bao nhiêu, đặc biệt là khí chất lạnh lùng lãnh đạm kia, lấy đâu ra mánh khóe mời gọi bán buôn. Người khác hướng tới quầy cũ ở đây, vừa đến cửa liền nhìn thấy một cậu trai như con rối ngồi ở đó, không cười không nói, cũng không có chút khí chất nhiệt tình nào của đất Ngư Chu Nhai, ít nhiều đều bị dọa lui hết. Nếu như dì Tiêu cùng mẹ của Long Long ở đây, họ sẽ gấp chết mất thôi.
Chúc Vi Tinh một bộ không liên quan đến mình, chỉ nhàn nhạt chờ đợi, nhân tiện đánh giá tình huống xung quanh quầy hàng.
Việc buôn bán ở đây vào những ngày cuối tuần diễn ra bình thường, cao điểm 7, 8 giờ sẽ khởi sắc hơn chút, nhưng so với cảnh xếp hàng dài ở các quầy hàng khu trên, thì vẫn là vắng vẻ quá. Sữa tươi mới bán được một nửa đã ngưng trệ, đến chín giờ rồi mà không thấy ai tới hỏi nữa.
Chúc Vi Tinh bước ra ngoài nhìn đường phố nhộn nhịp, tốp ba tốp năm người đi bộ vẫn có ý định mua đồ ăn sáng, nhưng không ai đến quầy sữa. Cậu lấy ghế đẩu nhỏ ra, đơn giản ngồi ở dưới gốc cây ngô đồng trước cửa, nhìn chằm chằm một chỗ như là xuất thần.
Không biết nhìn bao lâu, bỗng nhiên bên người nóng lên, quay đầu liền đối mặt với một cái mặt đen thui to lớn toàn lông, trông sợ đến mức Chúc Vi Tinh tưởng rằng trên Ngư Chu Nhai xuất hiện một con gấu ngựa!
Quả thật thứ kia so với một con gấu ngựa trưởng thành không chênh lệch bao nhiêu, cao bằng cậu đang ngồi, chiều cao ít nhất 1m50.
Một giây sau cậu cũng thấy rõ dáng dấp của nó, may là không phải gấu, mà là một con chó khổng lồ, một con Caucasus.
Ca Ca kia đứng sát bên Chúc Vi Tinh, đầu nó cách cậu không tới một mét, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cậu. Tuy rằng vẻ mặt không có chút nào hung dữ, thậm chí còn có chút ngơ ngác, nhưng vẫn khiến cậu nổi lên phòng bị. Đây chính là một con chó to lớn cường đại, có thể nghiền nát sọ người ta chỉ bằng một cái há mồm, tại sao lại xuất hiện ở trong thành phố người đến người đi như thế này?
Ngay khi cậu đang nghĩ làm sao đứng dậy tránh đi mà không đánh rắn động cỏ, phía sau liền vang lên một tiếng hét.
"———Đại Phú, mới thả dây dắt chó mày liền chạy loạn, mau trở