Chúc Vi Tinh đang tự hỏi vì sao trong lời của Trịnh Chiếu Văn có ẩn chút buồn bực, bên ngoài lại truyền tới tiếng cười sang sảng.
"Ha ha ha ha, mấy người đoán coi tôi thấy cái gì bên tiệm cách vách, Sao Chổi thế mà viết bản kế hoạch kinh doanh cho quầy sữa... Cái gì mà mặt hàng kinh doanh chính, rồi thì mục tiêu chiến lược, phương hướng phát triển, lại còn đối tác... Ha ha ha ha, có phải cậu ta còn định sang năm chuẩn bị xuất khẩu luôn không? Thứ đồ chơi kia để trên bàn, ít nhất cũng bốn-năm trang đó, tôi có chụp lại nè, mấy người tới coi c..oi..."
Lúc Lại Dương vọt vào cửa tiệm là đối mặt ngay với chính chủ Chúc Vi Tinh – người vừa mới ngẩng đầu nhìn hắn, điện thoại giơ trên tay hắn liền cứng đờ giữa không trung.
Quản Hiểu Lương đi phía sau hắn, thấy vậy bèn cao giọng: "Ôi chao, mẹ nó quê quá trời quá đất, mau mở cửa cho đồ xí hổ này coi..."
A Bồn: "Đồ xí hổ về đến rồi."
Lại Dương: "..."
Lại Dương: "Khụ khụ, ồ, quả bóng này ở đâu ra vậy, lão Khương không phải cậu không cho Đại Phú chơi đồ chơi sao, cậu nói không tốt cho răng nó mà?"
Đề tài bị cua khét lẹt, động tác của hắn hết sức giấu đầu hở đuôi.
Bé bự đột nhiên bị dùng làm công cụ giảm bớt xấu hổ, thấy quả bóng bị người ta cầm lấy, Khương Đại Phú lập tức khịt mũi bất mãn, so với ban nãy còn oan ức hơn.
Hàng mi dài đang mơ màng của người nào đó trên ghế mây khẽ run lên, hắn nhếch lên môi mỏng, giọng điệu tràn đầy không kiên nhẫn: "Con mẹ nó cậu muốn chết à, Lại Dương..."
Quản Hiểu Lương: "Ôi chao, mẹ nó khủng bố tới rồi, mau mở cửa cho khủng bố..."
A Bồn: "Khủng bố cũng về đến rồi."
Lại Dương: "????"
Liên tiếp bị quấy rầy giấc ngủ, Khương Dực đơn giản ngồi dậy, mấy vết in dấu buồn cười trên mặt cũng không giảm bớt sát khí đang cuộn trào nơi khóe mắt hàng mày của hắn chút nào.
Hắn nhìn chó ngốc của mình, rồi đảo qua Chúc Vi Tinh, cuối cùng dừng lại trên người Lại Dương.
Lại Dương tê tái da đầu.
"Đi ra ngoài đem hai thùng phụ kiện lốp xe đến Tây Hải Đường." Khương Dực hất cằm về phía sau hắn.
Tây Hải Đường chính là nơi có một tiệm sửa xe Vinh Ký khác, nằm trung gian giữa học viện Nghệ thuật U và học viện Thể thao U, phía trước phía sau gì cũng ứng với một trường, vị trí có thể nói là đắc địa. Đi từ Linh Giáp thì mất chừng nửa tiếng, nếu là trước đây đối với Lại Dương chỉ như cái chớp mắt, thế nhưng muốn mang theo hai thùng phụ kiện trăm cân mà đi thì, Lại Dương chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm. Mới trốn khỏi móng vuốt của lão Trữ, thế quái nào hắn lại tiếp tục rơi vào hố lửa.
Có điều nếu Lại Dương đã không dám chống đối lão Trữ, thì càng không dám phản kháng Khương Dực, không giao linh kiện đến Tây Hải Đường ấy hả, Khương Dực sẽ tiễn hắn tới Tây Hải luôn.
Lại Dương đành phải vác cái mặt đau khổ đi chuyển hàng, Chúc Vi Tinh bên này được băng bó xong cũng đứng lên.
"Cám ơn anh." Kĩ thuật của Trịnh Chiếu Văn so với cái người thô bạo nào đó thì nhẹ nhàng hơn nhiều, toàn bộ quá trình không khiến cậu cảm thấy đau đớn gì.
Trịnh Chiếu Văn chỉ chỉ vải băng trên tay cậu: "Không bằng kĩ thuật băng trên tay này đâu, hẳn cũng là dân chuyên nghiệp."
Chúc Vi Tinh qua loa mà cười cười.
Trịnh Chiếu Văn: "Chú ý nghỉ ngơi, chân có thể không động thì tốt nhất đừng động."
Chúc Vi Tinh: "Tôi biết rồi."
Khương Dực đang cúi đầu nhìn điện thoại chằm chằm bỗng phát ra một tiếng cười nhạo, không biết là nghe được thứ gì buồn cười.
Chúc Vi Tinh xem như hắn không tồn tại, cậu tiếp lấy cây nạng từ tay Trịnh Chiếu Văn, gật đầu chào những người xung quanh rồi lấy từ trong túi tiền ra hai tờ một trăm tệ đặt lên bàn, sau đó khập khiễng rời đi.
Mọi người một bộ mờ mịt không hiểu ra sao.
Quản Hiểu Lương: "Công ty còn chưa niêm yết mà ra tay hào phóng như vậy à? Chiếu Văn giúp cậu ta băng bó cái chân thôi mà có thể lấy nhiều tiền boa thế hả?"
A Bồn lắc đầu: "Lúc cậu ấy ra cửa hình như có liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi nghĩ đây là tiền chiếc xe cũ đó, đúng là nói không là không, hùng hồn như vậy, không hổ là ông chủ của một doanh nghiệp lớn mà ha hả..."
Anh ta còn chưa dứt lời thì bỗng có một cái tay mò đến, quang minh chính đại đút hai trăm tệ kia vào túi.
Quản Hiểu Lương, A Bồn nhìn Khương Dực cây-ngay-không-sợ-chết-đứng đang đứng trước mặt: "???"
Có chuyện gì với hắn vậy?
Khương Dực đối với những ánh mắt này càng không hiểu ra sao: "Tiền của tôi, có vấn đề gì sao?"
'Phiền phức tinh' dù không nói rõ, nhưng Khương Dực biết đây là cậu ta trả lại cho hắn tiền hai hộp bánh ngọt tối qua.
A Bồn: "Không ~ vấn đề."
Quản Hiểu Lương: "Xin hãy ~ tự nhiên."
Khương Đại Phú thực sự là theo tiết tấu của Chúc Vi Tinh, người đi mất rồi thì nó mới chậm rãi cọ đến bên người Khương Dực, lập tức bị tên nhóc du côn này làm dáng đạp một cước, nó lộn mèo trên đất, bẹp bẹp một đống thịt.
Khương Dực đối với bé bự cũng chỉ là giả bộ hung dữ thôi, nhưng khi hắn nhìn về hai bà thím ba hoa bên kia thì là thật sự hung dữ, hắn cứ cảm thấy trong mắt hai người này có gì đó lóe lên, đặc biệt không có ý tốt.
"Tôi hiểu mà" Quản Hiểu Lương một mặt vỡ lẽ, lập tức hướng ra ngoài gọi: "A Lại, để tao tới giúp mày!"
A Bồn làm ông chủ nhưng ở trước mặt Khương Dực cũng không có đặc quyền gì: "A Lại, tôi cũng đi, tôi cũng đi..."
Vì vậy người trong phòng đi hết chỉ còn Khương Dực cùng Trịnh Chiếu Văn.
Hắn lại nằm lên ghế mây, gác hai chân lên, trong tay chẳng biết khi nào đã cầm một quả bóng nhựa khác, ném qua ném lại mà chơi đùa.
Trịnh Chiếu Văn nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Cậu lái xe về à?"
Khương Dực không thèm nhấc mí mắt: "Ừ."
Trịnh Chiếu Văn: "Sao lại lấy cái nón mới ra? Cái cũ hỏng rồi sao?"
Tay Khương Dực dừng lại, hắn nhìn sang.
Trịnh Chiếu Văn cảm nhận được sự không hài lòng trong mắt hắn, bèn vội nói: "Tôi vừa thấy trong tiệm, tùy tiện hỏi chút thôi."
Khương Dực lại nhìn anh ta hai giây, đến khi Trịnh Chiếu Văn không chịu nổi quay đầu đi chỗ khác, hắn mới ném bóng cho Khương Đại Phú, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi: "Không hỏng, tôi muốn lấy cái nào thì lấy."
Quả bóng không bị bé bự bắt được, lăn qua đây. Khương Đại Phú liền lắc lư đi qua nhặt.
Trịnh Chiếu Văn nhìn con chó một lúc lâu, nhịn không được vươn tay muốn sờ nó, song mới đụng một cái liền bị nó ghét bỏ tránh ra, bấy giờ không chỉ phát ra tiếng ư hử nhão nhoét như con gái ban nãy nữa, mà còn mang chút gầm gừ của một con thú dữ, tỏ rõ nó thực sự đang khó chịu.
Trước khi bị Khương Dực phát hiện, Trịnh Chiếu Văn ngoan ngoãn thu tay về, ánh mắt ẩn tối tăm.
***
Sau cuối tuần, đợt rút thăm trúng thưởng ba ngày của quầy sữa cũng đã kết thúc. Tuy mệt nhưng hiệu quả rất tốt.
Ngày cuối cùng kia vẫn là Tiêu Thông đưa Chúc Vi Tinh đi, khi họ về tới con ngõ thì gặp một người chạy xe máy phân khối lớn đi ra, chính là Khương Dực.
Chúc Vi Tinh ngồi phía sau cảm thấy Tiêu Thông ngừng xe một hồi lâu không nhúc nhích, nên cậu tò mò ló đầu ra xem, liếc mắt một cái là thấy ngay cái người to con kia. Một chiếc xe điện cũ nát so với một chiếc phân khối lớn màu xanh lam mới toanh sáng chói mà nói, sự tương phản này đúng là thảm không nỡ nhìn.
Tiêu Thông cũng biết vậy, anh ta không dám chiếm đường sợ chọc phải đối phương, muốn cho Khương Dực đi qua trước. Nhưng hắn lại không động đậy, kính