Đợi đến lúc trời tối, Diệu Diệu mới nắm tay phụ thân đi ra ngoài.
Hai chủ nhân trở về, đầu bếp trong phủ dồn hết sức lực, làm ra cả một bàn đồ ăn ngập mồm. Diệu Diệu không kén ăn, cho dù lúc trước đã ăn một đĩa điểm tâm thì khi nhìn thấy những món ngon đẹp mắt này, bụng vẫn kêu cồn cào.
Lúc lão tướng quân ngồi xuống, nhìn thấy dáng vẻ mèo con thèm ăn của cô, không nhịn được cười ha ha: "Ăn đi ăn đi, để cháu phải đói bụng rồi."
Ông vừa dứt lời xong, cái bát của Diệu Diệu đã bị mấy đôi đũa lấp kín, chồng chất đồ ăn, phía trên có một cái chân gà lung lay như sắp rơi, mắt thấy phụ thân còn định gắp thêm đồ, cô vội vàng che bát của mình của: "Đủ rồi, đủ rồi ạ!"
Lão tướng quân chậm tay, đành phải đút vào miệng mình.
Diệu Diệu nhìn một vòng quanh bàn, ồ lên một tiếng: "Đại bá nương đâu ạ? Chúng ta không đợi sao?"
Mọi người mặt không đổi sắc, lão phu nhân nói: "Nàng ta không tới được."
"Vì sao lại không tới ạ?" Diệu Diệu quan tâm hỏi: "Đại bá nương không ăn cơm, ban đêm có đói bụng không?"
"Nàng ta bị bệnh nên phải ra ngoài chữa bệnh."
"Mắc bệnh? Cháu buổi chiều vẫn nhìn thấy đại bá nương, lúc đó đại bá nương vẫn còn rất tốt mà."
Mặt lão phu nhân ôn hoà nói: "Nàng ta đã bệnh một thời gian rồi, không thể nhìn từ bên ngoài được, bên trong cơ thể đã vô cùng nghiêm trọng, nghe nói có một đại phu rất giỏi nên chúng ta đã đưa nàng ta đến đó, nếu mà chậm trễ thì nói không chừng bệnh sẽ nghiêm trọng hơn."
Diệu Diệu nhẹ gật đầu, nói: "Hy vọng đại bá nương nhanh khoẻ lên." Mặc dù có thể đại bá nương không thích cô nhưng đó cũng là thân nhân của mình, Diệu Diệu không muốn nàng ta sinh bệnh nặng. Nương đã mắc bệnh cấp tính, sau đó không còn nữa. Sinh bệnh cũng không phải chuyện tốt gì.
"Diệu Diệu thật ngoan." Lão phu nhân muốn gắp thức ăn cho cô, lại thấy cái bát nhỏ đã đầy, bèn tự múc cho cô một chén canh. Bà cười ôn hoà, nói mấy câu đã dời đi lực chú ý của Diệu Diệu, không còn nghĩ tới chuyện đại bá nương nữa.
Ba người gắp lia lịa đồ ăn cho cô, ăn xong bữa cơm, Diệu Diệu không cẩn thận ăn quá no, đành phải đi dạo quanh sân với Đại Hoàng để tiêu bớt thức ăn.
Trong viện tử có treo đèn lồng, dù là đang buổi đêm thì không gian vẫn sáng rực rỡ, cái này hoàn toàn không giống lúc còn ở Trương gia. Khi trời tối, thôn Tiểu Khê tối đen như mực, ăn cơm no xong là muốn nằm dài trên giường đi ngủ. Hiện tại đèn đuốc sáng tỏ, Diệu Diệu không muốn đi ngủ sớm như lúc trước nữa, còn đi theo phụ thân đọc sách, mãi đến khi cơn buồn ngủ xông tới mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Nguyên Định Dã nhìn cô bé nằm xuống, trước khi đi, còn thấy tiểu cô nương cố gắng mở to hai mắt, buồn ngủ mông lung căn dặn hắn: "Phụ thân nhớ phải nhanh lén đưa con sang đó, nếu không con sẽ ngủ mất."
Nguyên Định Dã nín cười gật đầu, nha hoàn bên cạnh cũng xem như bản thân cái gì cũng không nghe thấy.
Chờ đến khi trong phòng tắt đèn hết, tất cả nha hoàn đều đi ra ngoài, Diệu Diệu trốn trong chăn, cô cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, không đầy một lát thì nghe thấy một tiếng cọt kẹt bèn lập tức ló cái đầu nhỏ ra, thấy phụ thân đang nhảy từ cửa sổ vào.
Đến lén đưa đứa nhỏ đi, đương nhiên cũng không thể đi bằng cửa chính.
Diệu Diệu kích động che miệng, vỗ vỗ Đại Hoàng, nhắm mắt lại, giả vờ không biết gì, ôm Đại Hoàng ngoan ngoãn bị phụ thân trộm đi.
Chờ đến lúc tiến vào trong mộng, cô đắc ý vô cùng.
Tuyên Trác vừa nhìn đã biết cô lại muốn nói đến phụ thân đại tướng quân của mình.
Trước khi Diệu Diệu mở miệng, cậu đã giành trước: "Muội có phải đã đến kinh thành rồi không?"
"Đúng vậy a!" Diệu Diệu cao hứng nói: "Tiểu ca ca, muội đã về nhà rồi, muội có gia gia, nãi nãi, bọn họ đều rất tốt ! Còn có, còn có, nhà muội cũng rất lớn, thật sự muốn huynh xem quá!"
Đó hẳn là Dương phủ, phủ đệ của cữu cữu, cậu đã sớm xuất cung xem qua rồi. Tuyên Trác nhếch khóe môi, trấn định hỏi: "Diệu Diệu có muốn nhìn thấy ta không?"
"Chúng ta không phải mỗi ngày đều gặp nhau rồi sao?"
"Không phải là ở trong mộng." Tuyên Trác nói: "Muội không muốn gặp ta ở ngoài đời thật sao?"
Diệu Diệu rối rắm nhìn cậu: "Nhưng huynh không phải thần tiên trong mộng sao?"
"Nếu muội đã cảm thấy ta là thần tiên thì thần tiên không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó ư?" Tuyên Trác kiềm chế đắc ý, dụ dỗ nói: "Nếu muội muốn, vậy chờ đến khi trời sáng, ta cũng có thể tới gặp muội."
Diệu Diệu nghe xong đúng là có chút rung động, nhưng còn suy nghĩ, cuối cùng nhịn đau cự tuyệt: "Vẫn là không nên."
Tuyên Trác: "..."
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có cái đáp án này, nhất thời bị chẹn họng.
Khó khăn lắm mới đem người đến kinh thành được, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng như vậy?
"Vì sao?" Tuyên Trác không cam lòng truy vấn: "Chẳng lẽ muội không muốn gặp ta?"
"Nhưng chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau ở đây mà." Diệu Diệu đếm ngón tay: "Muội còn có phụ thân, Đại Hoàng, gia gia, nãi nãi, trong đêm thì chơi với tiểu ca ca, ban ngày còn phải chơi với rất nhiều người nữa. Nếu cả ngày lẫn đêm đều ở với tiểu ca ca, vậy phụ thân phải làm sao? Đại Hoàng cũng thích muội nhất, chỉ muốn chơi cùng muội thôi."
Diệu Diệu tổng kết nói: "Tiểu ca ca, chúng ta vẫn là chỉ nên gặp nhau trong mộng thôi."
Tuyên Trác: "..."
Đáy lòng cậu chua chua, lại không thể nói nửa câu không tốt. Nếu nói thì chẳng lẽ lại nói phụ thân Diệu Diệu là do cậu tự tìm đến sao!
Cậu chỉ có thể xoa nhẹ mái tóc Diệu Diệu, đem tóc của cô vò rối tung lên, mới gõ xuống bàn một cái, một đĩa điểm tâm thơm ngon xuất hiện trên bàn.
Hiện tại Diệu Diệu là tiểu cô nương đã có phụ thân nuôi, mỗi ngày đều có thể ăn no nê, còn ăn không ít đồ ngon, cô là cô bé có kiến thức nhưng mỗi nhìn thấy điểm tâm thì hai mắt vẫn không nhịn được sáng rực lên.
Cô từng ở trong mơ nếm qua món điểm tâm ngon nhất, xem như phụ thân có đến, cho cô ăn rất nhiều món mới lạ, thế nhưng đều không ngon bằng điểm tâm ở đây.
Hôm nay điểm tâm là mấy khối bánh được cắt thành khối vuông, vốn thường không có gì lạ nhưng phía trên lại có một bông hoa mai, lấy hoa mai làm điểm tâm, thân cành với đóa hoa đều được làm rất đáng yêu, các khối bánh to nhỏ xen vào nhau hệt như bức họa. Nếu cầm lấy một khối, ngược lại sẽ phá hủy cả bức tranh này mất, khiến Diệu Diệu đến chạm vào cũng không nỡ.
Diệu Diệu ngạc nhiên nói: "Trước kia chưa từng nhìn thấy cái này a."
Đây là kiểu điểm tâm mới do ngự thiện phòng làm hôm nay, bên ngoài đương nhiên là không có rồi.
Tuyên Trác lại cười nói: "Muội nếm thử đi."
Diệu Diệu do dự rồi lại do dự, hơn nửa ngày mới nhắm mắt quyết tâm, cầm một khối nhỏ lên. Bên ngoài khối bánh là lớp bột màu trắng xốp giòn, bên trong lại là đậu xanh dầy đặc ngọt ngào, ngọt mà không ngấy, Diệu Diệu ăn hết một cái, không nhịn được lại duỗi tay ra.
Tuyên Trác cất cái đĩa đi "Bài tập hôm nay muội hoàn thành thế nào?"
"..."
Diệu Diệu đành nhịn xuống, ngoan ngoãn đi viết chữ.
...
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Diệu Diệu vẫn còn lưu luyến mãi hương vị của món điểm tâm.
Dù đã dậy sớm nhưng khi