Nguyên Định Dã như phát hiện ra gì đó nhưng lại không trực tiếp nói ra.
Diệu Diệu vừa tới Nguyên gia, lão tướng quân và lão phu nhân cũng không biết trong mộng của cô có gặp được một người, lúc này nhìn thấy kiểu trùng hợp này, lúc đầu hơi kinh ngạc, sau đó cười ha ha: "Hoàng thượng hôm nay mới thưởng điểm tâm, cháu hôm qua lại mơ thấy, là tối hôm qua chưa ăn no nên mơ thấy mình được ăn sao ?"
Diệu Diệu có chút xấu hổ.
Cô đương nhiên là ăn no rồi nhưng mà vẫn muốn ăn thêm một chút điểm tâm. Lúc này cô cũng kinh ngạc, tiểu ca ca ở trong mộng có điểm tâm, cô ở bên ngoài chưa nhìn thấy bao giờ, thế mà bây giờ lại thấy vật thật.
Diệu Diệu cẩn thận cầm lấy một khối bánh màu trắng, tò mò nhìn đi nhìn lại. Cô vừa rồi nghe nói đây là bánh trong hoàng cung, là đồ mà hoàng thượng ban thưởng cho phụ thân, điểm tâm trong cung đương nhiên không thể có ở bên ngoài!
Thần tiên ca ca đúng là thần tiên mà, ngay cả đồ trong hoàng cung cũng có thể làm ra được!
Diệu Diệu cắn một miếng, quả nhiên là hương vị giống hệt nhau!
Lớp vỏ bên ngoài xốp giòn, bên trong là nhân đậu xanh, phía trên có mùi hương thoang thoảng của hoa mai, nuốt miếng bánh xuống, Diệu Diệu lập tức có cảm giác được ăn. Cái này khác hoàn toàn với trong mơ nha, ở trong mộng, cô có thể nếm được hương vị nhưng lại không cảm nhận được đói hay no. Cái này vừa so sánh, ngược lại cũng không biết trong mộng hay ngoài mộng tốt hơn.
"Phụ thân mau ăn đi!" Diệu Diệu cầm lấy một khối bánh trong hộp ra, đặt vào tay Nguyên Định Dã, đương nhiên cũng không quên lão tướng quân cùng lão phu nhân.
Nguyên Định Dã nhìn chằm chằm mấy cái bánh, hắn cầm trong tay, cũng không ăn, ý vị thâm trường hỏi: "Cái này giống hệt cái con mơ thấy đêm qua?"
"Đúng nha!"
"Vậy con điểm tâm trong cung?"
Diệu Diệu mở to mắt nhìn "Chắc là vậy?"
"Trong giấc mộng kia ..." Hắn nhìn thoáng qua lão tướng quân, cuối cùng không nói gì.
Tâm hắn nói: Được rồi, Diệu Diệu chỉ một tiểu cô nương, con bé còn xem người trong mộng như thần tiên.
Ngược lại cũng không phải hắn không tin nhân gian có thần Phật, mỗi ngày ở trong mơ nhìn thấy cùng một người, việc này đúng là rất ly kỳ. Nhưng nếu trong mộng của Diệu Diệu quả thật có một thần tiên, vì sao chỉ xuất hiện trong mộng, mà nửa điểm pháp lực cũng không có, ngoại trừ dạy đọc sách với viết chữ thì cũng chỉ có thể tạo ra mấy miếng bánh điểm tâm? Huống chi, vị thần tiên kia có khi chỉ xấp xỉ tuổi Diệu Diệu.
Nếu có thể tạo ra điểm tâm, chí ít nên biến nó thành hiện thực để Diệu Diệu trước đó không phải mỗi ngày đều đói bụng chứ.
Hắn lúc trước đoán là các con cháu thế gia kinh thành, lại không nghĩ tới trong cung.
Ăn xong, lão tướng quân còn băn khoăn có nên dẫn tiểu tôn nữ đi chơi bên ngoài không. Diệu Diệu thấy phụ thân đã trở lại, còn có chút lưu luyến không rời, nhìn gia gia rồi nhìn lại phụ thân, rối rắm ôm Đại Hoàng.
Lão tướng quân có vài phần không cam tâm: "Diệu Diệu, cháu vừa mới đến kinh thành, chẳng lẽ không muốn đi chơi sao? Trong kinh thành có không ít chỗ để chơi, gia gia dẫn cháu đi được không?" Còn có mấy lão bằng hữu kia của ông, ngày bình thường lúc nào cũng khoe tôn tử với tôn nữ, khó khăn lắm bản thân mới có được một đứa cháu gái, từ lúc nhận được tin, ông đã muốn dẫn tiểu tôn nữ đi gặp họ, hôm qua còn suy nghĩ cả đêm!
Diệu Diệu lại nhìn về phía phụ thân.
Nguyên Định Dã cong khóe môi, sờ đầu cô, nói: "Con cứ đi đi, phụ thân còn có chuyện khác."
Lão tướng quân lập tức đại hỉ: "Vậy thì tốt, Diệu Diệu đi cùng ta nhé."
Diệu Diệu còn chưa nói gì, lão phu nhân đã tức giận nhìn lão tướng quân: "Ông muốn mang Diệu Diệu đi chơi thì lúc nào mà chả được. Diệu Diệu hôm qua vừa mới về, vậy mà hôm nay đã cứ muốn vội vàng đi. Ông nếu rảnh rỗi, không bằng sớm xử lý xong chuyện gia phả đi, làm sớm một chút thì Diệu Diệu cũng có thể đi học sớm."
Chuyện gia phả cũng không phải thêm cái danh tự là xong, đầu tiên phải chọn một ngày hoàng đạo, sau đó còn chuyển phần mộ của Trương Tú Nương vào mộ tổ Nguyên gia trong kinh thành. Nguyên Định Dã tối hôm qua có đề cập với bọn họ ý này, hắn muốn lập Trương Tú Nương làm chính thê, về sau Diệu Diệu chính là đích trưởng nữ của Nguyên gia.
Lão tướng quân và lão phu nhân đều là người khoan dung, nếu Nguyên Định Dã đã đặt quyết tâm, bọn họ cũng không phản đối, là Nguyên gia có lỗi với Trương Tú Nương. Nghĩ đến đây, trong lòng phu nhân cũng có chút thổn thức, chỉ tiếc chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ của cô con dâu thứ này, cũng không thể cho nàng ấy một đại hôn nở mày nở mặt.
"Đi học?" Diệu Diệu ngạc nhiên hỏi: "Cháu có thể đi học sao?"
Lão phu nhân cười đáp: "Đương nhiên rồi, chờ phụ thân cháu xử lý xong mọi chuyện, cháu sẽ được đến lớp học vỡ lòng. Chỉ là đọc sách viết chữ vất vả, cái này không thể lười biếng, dù là cha cháu muốn giúp cũng không được."
"Sao có thể ngại vất vả chứ? Đọc sách biết chữ thì mới có tương lai được." Diệu Diệu cao hứng nói: "Nương cháu lúc trước cũng nói muốn cho cháu đi học! Nếu nương biết, người nhất định sẽ rất vui !"
Nương lúc đầu nói đến đầu xuân sẽ đưa cô đến lớp, ở thôn Tiểu Khê, chưa có cô gái nào được đi học. Người Trương gia đương nhiên là không đồng ý, Diệu Diệu cũng không biết vì sao, mặc kệ cữu nương mắng chửi khó nghe thế nào, nương vẫn luôn kiên trì, nhưng nương đã quyết tâm đến vậy thì đó nhất định là đại sự!
Chỉ tiếc không đợi được đến mùa xuân, nương đã không còn, mà người được lên lớp lại là nhị biểu ca.
Diệu Diệu đắc ý, có ý muốn đến phòng mẫu thân, ôm lấy mẫu thân rồi nói cho người biết tin vui này.
Thần sắc Nguyên Định Dã ảm đạm, thấy cô vui vẻ như vậy, rất nhanh thu hồi cảm xúc lại.
Hắn còn có việc khác, sau khi ăn hết hai miếng bánh điểm tâm thì vội vã đi ra cửa. Lão phu nhân cho người đem quà ban thưởng cất kỹ, tìm cái cớ bảo lão tướng quân đưa Diệu Diệu về phòng chơi.
Từ lúc nhận được tin mình có một tôn nữ, bà đã cố gắng chuẩn bị tất cả, dọn dẹp một gian phòng lớn, còn có những thứ mà tiểu cô nương thích chơi, mỗi một đồ trong phòng Diệu Diệu đều là bà tự tay chọn, kể cả hạ nhân hầu hạ cũng phải là người được tin tưởng, nhưng duy chỉ có y phục là chưa xong, mấy người may vá hôm nay mới tới để đo được.
Diệu Diệu dang hai tay, đứng trên một cái ghế, tùy ý để mấy tỷ tỷ xinh đẹp cầm thước dây đo lên người mình, có lúc vô tình đụng phải chỗ ngứa ngứa, nhịn không được bật cười, khó khăn lắm mới đo được một chút.
"Nãi nãi, Diệu Diệu đã có rất nhiều y phục." Diệu Diệu nói: "Phụ thân mua cho cháu, rất nhiều rất nhiều, tràn đầy một rương, không cần mua mới đâu."
Lão phu nhân lắc đầu: "Đó đều là đồ may sẵn trong cửa hàng, tay nghề không tính là tốt, sao có thể để cháu chịu ủy khuất như thế?"
Diệu Diệu lại ngồi xuống, nâng hai chân nhỏ lên, tỷ tỷ xinh đẹp cầm thước dây đo cỡ chân, đụng phải chỗ lòng bàn chân, Diệu Diệu ngứa đến nỗi ngay cả lời nói cũng không nói nổi.
Chất liệu vải lão phu nhân chọn được đưa tới, bỏ đi vài sấp không đủ mềm mại, còn lại thì không do dự, toàn bộ đưa hết cho người mang đi may. Các nha hoàn ôm vải nối đuôi nhau đi ra ngoài, lão phu nhân ôm Diệu Diệu ngồi xuống ghế Diệu Diệu, tiểu cô nương ngoan ngoãn dựa vào trong ngực bà, lòng lão phu nhân không khỏi mềm nhũn ra.
Bà cười nói: "Ngày sau sẽ còn rất nhiều, cháu nên sớm tập thành thói quen."
Diệu Diệu trợn tròn tròng mắt: "Làm nhiều y phục như vậy còn chưa đủ sao?"
"Đương nhiên không đủ, bây giờ cháu còn nhỏ, nháy mắt mấy cái đã cao lớn, vóc người thay đổi, y phục chẳng phải sẽ không thích hợp nữa sao?" Lão phu nhân ôm cô đến trên giường, sờ lên cánh tay mềm mềm, lại lắc đầu: "Lúc trước cháu đã phải ăn nhiều đau khổ, gầy quá mức, chờ đến lúc nuôi cháu mập lên một chút, y phục cũ cũng mặc không nổi."
Diệu Diệu vội vàng hít hít bụng nhỏ.
Ai nha, đây cũng quá lãng phí ! Làm cô không dám lên cân!
"Trước kia nương có may cho cháu xiêm y, lúc đó cũng phải may rộng một chút, để đến lúc trưởng thành cháu vẫn có thể mặc vừa." Diệu Diệu khoa tay một vòng tròn lớn, nói: "Nương chỉ có sau tết mới có thể may quần áo mới, một bộ y phục có thể mặc cho nhiều năm. Cháu bây giờ đã có nhiều quần áo mới, mỗi ngày mặc một bộ, cũng có thể mặc rất lâu ."
Lão phu nhân nghe mà đau lòng, sờ lên đôi tay thô ráp của cô, ôn nhu nói: "Từ nay