Lúc Chu Thanh về đến nhà, đã là hoàng hôn.
Tạm biệt Thành Vũ xong, Chu Thanh ôm giấy đỏ đi vào viện, vừa tiến vào nàng liền cảm giác được bầu không khí trong nhà hình như không đúng lắm.
Bình thường lúc này, tam phòng vẫn còn ở ruộng làm kia.
Sao hôm nay..
Chu Hoài Lâm ngồi xổm trong viện, Triệu thị đứng ở bên cạnh Chu Hoài Lâm, Chu Dao nhìn thấy Chu Thanh trở về vội vàng nghênh đón: "Tỷ, tỷ trở lại rồi."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đại bá nói.."
Không đợi Chu Dao nói hết lời, Tôn thị từ trong nhà đi ra, trong tay xách theo cây chổi nhào thẳng về phía Chu Thanh.
Chu Thanh cuống quít nhét chồng giấy đỏ trong lòng cho Chu Dao, kín đáo nói: "Đưa cho cha ta đi."
Dứt lời, Chu Thanh lập tức lắc người né tránh cây chổi Tôn thị phang tới.
"Nương, rốt cuộc chuyện này là thế nào, người cũng nên hỏi cho rõ đã." Chu Hoài Lâm đứng dậy kéo Tôn thị.
"Thanh nha đầu không phải loại người như vậy."
Tôn thị lập tức quát vào mặt hắn: "Nó là hạng không biết xấu hổ, sao, ngươi cũng muốn đi theo nó làm chuyện đồi bại?"
Trên mặt Chu Hoài Lâm lập tức lộ vẻ khó xử.
Vì sao bị đánh, Chu Thanh không biết, nhưng ba chữ "chuyện đồi bại" này, nàng lại rất hiểu, nàng nhìn Tôn thị thần sắc lập tức lạnh xuống.
"Ta như thế nào mà không biết xấu hổ?"
"Phi! Ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu kia, còn có mặt mũi mà hỏi? Ngươi có biết liêm sỉ không, bản thân không biết xấu hổ, còn muốn liên lụy Viễn ca nhi của ta? Cho ngươi ra ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ, cho ngươi ra ngoài bán da bán thịt này!"
Tôn thị xách theo cây chổi đuổi đánh Chu Thanh.
Chu Thanh vội vã né tránh, từ trong những lời khó nghe hiểu được một hai.
"Nương!" Chu Hoài Lâm thanh nghiêm mặt, rống lên với Tôn thị.
Hắn không kéo Tôn thị nữa, quay đầu thâm trầm nhìn về phía Vương thị: "Đại tẩu dù sao cũng là trưởng bối của Thanh nha đầu."
Vương thị hừ một tiếng: "Cũng bởi vì ta là trưởng bối của nó, mới không thể trơ mắt nhìn nó ra ngoài bán thịt đấy."
Nói đến mức này, nếu Chu Thanh còn không hiểu, thì chính là đồ đần.
Không thèm trốn tránh Tôn thị nữa, Chu Thanh thuận tay nhặt lên một cây gậy trúc, đánh về phía Vương thị.
"..."
Vương thị không ngờ Chu Thanh thế mà dám ra tay với mình, không kịp tránh, lập tức bị Chu Thanh hung hăng quật cho một gậy, đau đến nỗi phải gân giọng gào khóc.
"Giết người rồi!"
Vương thị vừa hô, Chu Thanh đã ném cây gậy trúc trong tay đi, vươn tay túm tóc Vương thị, Vương thị không kịp chuẩn bị, bị Chu Thanh túm lấy liền lảo đảo ngã nhào trên đất, Chu Thanh trực tiếp cưỡi lên người mụ ta đấm đá túi bụi.
Làm sao Vương thị có thể đỡ được trận đánh này, nhất thời tê tâm liệt phế gào thét.
Đừng nhìn Chu Thanh gầy gò, nhưng khí lực lại rất lớn, hơn nữa từ nhỏ nàng đã giỏi đánh đấm, Vương thị bị nàng đánh lăn bò càng không dậy nổi.
Tôn thị thấy Vương thị bị đánh, tức đến gần thổ huyết: "Con trứng thối kia, dừng tay cho tao, dừng tay."
Cây chổi trong tay liên tục quất tới Chu Thanh.
Chu Thanh lập tức dùng nắm lấy cổ Vương: "Bà dám quất ta, ta liền bóp chết mụ ấy! Bà thử xem!"
Đáy mắt hiện ra hung quang, giống hệt như một con mãnh thú.
Trong một chớp mắt kia, lòng Tôn thị chợt sinh sợ hãi, vội rụt tay lại, không tiếp tục đánh tới nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.
Chu lão gia tử cùng Chu Hoài Hải mang theo tộc trưởng tới.
Còn có một số thôn dân khác nữa.
Vừa vào viện tử, Chu Hoài Hải chấn kinh nhìn tình cảnh trong viện: "Thanh nha đầu, ngươi ở bên ngoài làm ra chuyện không biết liêm sỉ mất mặt xấu hổ kia, sao còn dám về nhà đánh trưởng bối, đây chính là đại bá mẫu của ngươi."
Mắt Chu Thanh đỏ ngầu, cưỡi trên người Vương thị nói: "Ta chỉ muốn biết, ta đã làm cái gì, vừa vào cửa bà nội liền đuổi đánh ta, Đại bá mẫu liền mắng ta là bán thịt."
Sắc mặt Chu lão gia tử xanh xám, quát: "Đứng lên."
Chu Thanh không để ý tới ông ta, tay bấm lấy cổ Vương thị, gằn từng tiếng: "Đến cùng là ta đã làm cái gì?"
Vương thị bị Chu Thanh bóp cổ, cảm thấy mình sắp tắt thở rồi, không ngừng giãy giụa.
Chu lão gia tử tức giận cắn răng, lại vì vướng tộc trưởng ở đây, đành phải quay đầu nhìn về tộc trưởng thở dài một hơi, nói: "Đẻ ngài chê cười rồi."
Tộc trưởng không vui nhìn Chu Thanh, lạnh lùng nói: "Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể đánh trưởng bối, đứng lên đi."
Chu Thanh biết tộc trưởng là một nhân vật lợi hại, do dự một chút, từ trên người Vương thị đứng lên.
Nàng không thể không nể mặt mũi tộc trưởng.
Quả nhiên, Chu Thanh vừa ngoan ngoãn đứng lên, sắc mặt lạnh lùng của tộc trưởng dễ nhìn hơn mấy phần.
Vương thị lập tức thở mạnh một hơi, cảm giác bản thân vừa chết đi sống lại, xoay người ngồi dậy, vỗ đùi liền muốn mắng lên.
Chu lão gia