Chu Hoài Sơn giống như một con chó điên, không chỉ quyền đấm cước đá, thậm chí còn mở to miệng cắn người.
Vương thị có lòng muốn giúp chồng, nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Hoài Sơn, liền rụt cổ không dám động đậy, chính mụ ta còn bị Chu Thanh đánh cho toàn thân bầm đen đây.
Tộc trưởng trợn mắt há mồm.
Hoài Sơn nổi tiếng là một người thành thật trong thôn a.
Bây giờ..
Nhìn Chu Hoài Sơn điên cuồng cắn xé Chu Hoài Hải, trong lòng tộc trưởng thở dài một tiếng: Nhìn xem các người đã bức một người trung hậu thành cái dạng gì rồi.
"Ta nói này Bỉnh Đức, các ngươi thật sự đã tìm hiểu rõ ràng chưa? Tính tình Hoài Sơn ta cũng biết, ngươi xem cái này.."
Chu lão gia tử nhớ tới dáng vẻ gào khóc thảm thương của Chu Hoài Sơn sáng sớm hôm qua.
Tính tình đứa con này của ông như thế nào, ông rõ ràng nhất.
Bây giờ có thể tức giận thành bộ dạng này..
Chu lão gia tử cũng phải nảy sinh sự hoài nghi với lí do thoái thác của Chu Hoài Hải.
Vậy nhưng cũng không thể để mặc lão nhị đánh chết lão đại được.
Lại nhìn Chu Hoài Lâm đang ngăn cản hai người đánh đấm.
Chu lão gia tử..
Nhị phòng, tam phòng là hận đại phòng nhiều tới mức nào a!
"Đùng" một tiếng, Chu lão gia tử vỗ bàn, giận dữ hét: "Được rồi, dừng tay cho ta!"
Không giống với Chu lão gia tử vỗ bàn, Tôn thị cũng rất trực tiếp, mắt thấy đại nhi tử bị đánh, Tôn thị lập tức xông lên đánh Chu Hoài Sơn.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây |||||
"Dừng tay, không nghe thấy ta nói sao!" Chu lão gia tử đứng dậy gào thét.
Tràng diện cuối cùng cũng được khống chế.
Chu lão gia tử xanh mặt ngồi xuống.
Tộc trưởng thở dài một hơi, nói: "Vốn là chuyện riêng nhà ngươi, ta không nên nhúng tay, nhưng hôm nay Hoài Hải đã cố ý mời ta tới, vậy ta cũng nhiều miệng hỏi một câu."
Tộc trưởng nói xong, không ai tiếp lời.
Tộc trưởng quay sang hỏi Chu Thanh: "Có phải ngươi đã xin được cho cha ngươi cơ hội chép sách không?"
Chu Thanh gật đầu: "Vâng."
Tôn thị lập tức liền muốn mắng lên, lại bị ánh mắt của tộc trưởng trừng cho, đành ngậm miệng không dám nói gì.
"Vậy ngươi nói cho tam gia nghe, làm thế nào mà ngươi lấy được cơ hội này?"
Chu Thanh liền móc từ trong ngực áo ra tờ giấy có chữ viết của Chu Hoài Hải, đưa cho tộc trưởng.
Đức bất cô, tất hữu lân.
"Mặc dù cha ta còn chưa vào thư viện, học vấn cũng không cao, nhưng mà chưởng quỹ coi trọng chữ của ông ấy."
Chu Hoài Hải nghe thấy lời này, cười lạnh một tiếng: "Cha ngươi làm ruộng hơn hai mươi năm, có thể viết ra chữ rồng chữ phượng gì để lọt được vào mắt xanh của người ta chứ hả."
Chu Thanh mỉa mai đáp: "Nghe ý của đại bá thì, trước đó ngài từng bị cự tuyệt rồi sao? Chính ngài không được, cũng đừng cảm thấy người khác cũng không được."
"Ta được hay không là chuyện của ta, nếu ngươi lấy lí do khác để nhà in thu chữ của cha ngươi thì cũng thôi đi, lại nói bởi vì chữ cha ngươi viết thật tốt, ngươi đang lừa gạt trẻ con sao!"
Vương thị lập tức nói leo vào một câu: "Ngươi kiếm cớ rất tốt a, chữ của đại bá ngươi so với chữ của cha ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vậy mà đại bá của ngươi không có được cơ hội, cha ngươi thì được sao?"
Một cơn kích động, Vương thị đã trơn tru bán sạch Chu Hoài Hải a.
Chu Hoài Hải..
"Cha, ta xem trong này, nhất định có vấn đề." Chu Hoài Hải quả quyết.
Quay đầu oán hận trừng Chu Hoài Sơn: "Nhìn ngươi bình thường chất phác trung thực, không ngờ ngươi thế mà để cho Thanh nha đầu đi làm loại chuyện đó, sao ta lại có một đệ đệ như ngươi a, thực sự là gia môn bất hạnh."
Tộc trưởng ý vị thâm trường nhìn Chu Hoài Hải.
Tiếp đó đưa chữ của Chu Hoài Sơn cho Chu Bỉnh Đức, nói: "Bỉnh Đức, ngươi xem một chút đi."
Chu lão gia tử nhận chữ, lập tức kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Đây là ngươi viết?"
Chu Hoài Sơn gật gật đầu.
Trong lòng Chu lão gia tử lập tức ngũ vị trần tạp.
Trước kia ông ta lựa chọn lão đại từ bỏ lão nhị, chẳng lẽ thật sự đã sai rồi sao? Lão đại hao phí tâm huyết của cả nhà, bây giờ chữ viết còn không bằng lão nhị cầm gậy luyện ra.
Mắt thấy biểu tình của Chu lão gia tử, Chu Hoài Hải lập tức tiến lên một bước, liếc nhìn chữ trên giấy: "Không có khả năng, tuyệt không có khả năng chữ này là ngươi viết!"
"Vì cái gì không thể nào là cha ta viết? Chẳng lẽ là bởi vì đại bá thì tốn tiền trong nhà còn cha ta một phần cũng không tốn sao?"
Chu Hoài Hải nghiêm mặt trừng Chu Hoài Sơn, bộ dáng như muốn ăn thịt người, quát: "Ngươi có dám tại chỗ viết một lần không?"
Chu Hoài Sơn..
"Nếu ngươi viết, thì ta cũng viết."
Chu Thanh..
Giấy bút được trải ra đầy đủ.
Chu Hoài Sơn nói với Chu Hoài Hải: "Ngươi viết đi, ngươi viết cái gì, ta theo cái đó."
Mắt thấy bộ dáng của Chu Hoài Sơn căn bản không chút chột dạ, Chu Hoài Hải liền thầm e ngại.
Chẳng lẽ lão nhị thật sự có thể viết ra loại chữ kia? Tuyệt không có khả năng.
Thầm rên một tiếng, Chu Hoài Hải đặt bút: Huynh trưởng như cha.
Chu Hoài Sơn liếc