"Đi mới đại phu trước đã." Trong lòng thầm quyết định, Chu Thanh nói với Lý Nhất.
Lý Nhị vội nói: "Chu cô nương, loại vết thương này chúng ta có thể băng bó, không cần đại phu."
Lý Nhất cũng gật đầu đồng tình.
Đã như thế, Chu Thanh cũng không nhiều lời nữa, một đoàn người đem Mạnh Vũ đến phòng của Chu Bình, Lý Nhất Lý Nhị băng bó cho hắn.
Động tác của Lý Nhất, Lý Nhị rất thành thạo, chỉ trong giây lát, đã cầm máu rồi băng bó xong.
Chu Thanh lườm Mạnh Vũ một cái, nói với Lý Nhất: "Cùng ta tiễn hắn trở về Mạnh gia a."
"Tỷ!" Chu Bình lập tức giậm chân chạy đến bên cạnh Chu Thanh, tội nghiệp nhìn nàng.
Không đợi Chu Bình mở miệng, một bà tử đứng ngoài cửa phòng Chu Bình đã hồi bẩm: "Đại tiểu thư, ông chủ Mạnh cầu kiến."
Kể từ lúc tiệm lẩu Nồi Đồng khai trương, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị liền tập trung toàn bộ tinh thần vào cửa tiệm.
Trong nhà cũng mua hai bà tử lo phòng bếp, hai bà tử vẩy nước quét nhà chiếu cố thường ngày.
Mạnh Vũ vừa nghe thấy cha hắn tới, liền gân cổ hô: "Cha, con ở đây, cha, cha a!" Dáng dấp thê thảm kia, rất giống như đang phải chịu cực hình.
Trán ông chủ Mạnh đổ đầy mồ hôi, lo lắng nhanh chân đi vào.
"Chu cô nương."
Vừa vào cửa, ông ta dù có gấp gáp thế nào đi nữa, cũng không thể không ổn định, trước tiên khách khí chào hỏi Chu Thanh một câu.
Dù sao bây giờ Chu Thanh cùng Triệu Đại Thành mới là ông chủ thêu phường, mà ông ta chẳng qua chỉ chiếm cổ phần rất nhỏ trong đó mà thôi.
Hiện tại, phường thêu Khánh Vân đã trở thành một chi nhánh của Cẩm Tú phường.
Còn nữa, là con của ông ta động thủ muốn bắt nạt Chu Dao trước.
Ông chủ Mạnh tức giận hung ác trừng Mạnh Vũ một cái.
Cái thứ mất nết hành cha báo mẹ nhà ngươi!
Sau lưng ông chủ Mạnh, Chu Thanh có thể cự tuyệt Chu Bình, trách cứ Chu Bình, nhưng khi Mạnh lão bản ở đây..
"Ông chủ Mạnh tới thật đúng lúc a!"
Chu Thanh vững vàng ngồi trên ghế, bưng một chén trà nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống bàn, giọng nói bình tĩnh không cao không thấp, không có bất kì cảm xúc nào.
Ông chủ Mạnh khách khí cười làm lành: "Là ta không biết dạy con, khiến cho Chu nhị tiểu thư bị sợ hãi."
Chu Thanh xua tay.
"Không thể nói là chấn kinh, trẻ con nhà ta cũng không yếu ớt như vậy!"
Dừng một chút, Chu Thanh sâu xa nói tiếp: "Có điều, lệnh công tử thừa dịp đêm khuya gió lớn ý đồ hành hung, chuyện này nhân chứng vật chứng đều đủ, ta không thể bởi vì hai nhà chúng ta hợp tác làm ăn mà không phân biệt được công tư."
Nghe thấy ý định muốn báo quan trong lời nói của Chu Thanh, ông chủ Mạnh vội nói: "Chu cô nương, khuyển tử cũng đã bị giáo huấn rồi."
Chu Thanh liền nói: "Đây không thể gọi là giáo huấn được, đó là lệnh công tử ép buộc Tô Hằng, đệ đệ ta trong lúc nôn nóng, cái khó ló cái khôn, bằng không, hôm nay đứng ở chỗ này, ngoại trừ ngươi và ta, còn phải có một Triệu Đại Thành nữa, Tô Hằng cũng là Phủ án thủ a, tuổi còn trẻ nhưng tiền đồ vô lượng."
Ông chủ Mạnh bị lời nàng nói làm cho hãi hùng khiếp vía.
Nỗi bất an trong lòng ông ta, năm phần nguyên nhân cũng là bởi vì Tô Hằng.
Thân phận Tô Hằng quá đặc thù!
Trong lần đầu khảo thí đồng sinh, hắn đoạt danh Huyện án thủ của huyện bên.
Ngay sau đó, trong kì phủ thí lại giật được vị trí Phủ án thủ.
Dựa theo quy định khoa khảo trước kia, lần thi Viện tiếp theo, phàm là Tô Hằng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần hắn ổn định phát huy, nhất định sẽ đoạt tiếp vị trí đứng đầu.
Nếu thật sự là như vậy, thì hắn chính là Tam Nguyên a! Sẽ trở thành một đoạn giai thoại của toàn bộ phủ thành.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tên nghịch tử nhà ông ta lại bắt cóc Tô Hằng! Cái thằng có mắt như mù kia!
Trong lòng ông chủ Mạnh lửa giận phừng phừng, lại trừng Mạnh Vũ một cái.
Chu Thanh nói xong, nhíu mày nhìn ông chủ Mạnh.
"Ông nên cảm ơn đệ đệ của ta, nếu không phải là hắn xuất hiện kịp thời, hôm nay lệnh công tử cũng đã trói Tô Hằng lại, hậu quả càng thêm khó tưởng tượng nổi."
Trán ông chủ Mạnh đầm đìa mồ hôi lạnh, đáp: "Phải, phải, Chu cô nương nói đúng, cô nương xem chuyện này.."
"Việc này, ta vốn nên báo quan, nhưng dựa vào quan hệ của hai nhà chúng ta, nếu như báo quan, sẽ đả thương đến thể diện của ông chủ Mạnh, chuyện này ta làm không được.
Nhưng nếu như không báo quan, vậy những kinh hãi ủy khuất mà muội muội ta phải chịu thì biết làm thế nào đây."
Ông chủ Mạnh..
Không phải là trẻ con nhà ngươi gặp chuyện cũng rất mạnh mẽ sao? Làm sao bây giờ lại ủy khuất, kinh hãi rồi?
"Chu cô nương yên